Editor: Tảo
Beta: Tảo
"Tớ vừa mới ghi được, đang chuẩn bị cho cậu, cậu hẳn là hiểu rõ cách làm người của tớ, tớ sao có thể tư tàng." Trương Lạc giải thích.
"Lần sau phải cho tớ trước."
"Biết, biết."
Kha Bố cắt ngang Chi Lý và Trương Lạc: "Các cậu không biết xấu hổ ở ngay trước mặt tớ nói chuyện! Chi Lý, đây là chuyện gì, cậu có thể giải thích cho tớ được không!"
"Cậu nói cái này?" Chi Lý giơ đĩa CD trong tay lên: "Là DVD chúng ta lên giường."
"Này, tớ biết, tớ là muốn hỏi tại sao lại có những DVD này!"
"Camera trong phòng ngủ quay lại.""Chi Lý thản nhiên nói. Hắn thế mà dùng bộ mặt như không có chuyện gì giải thích vơi mình, Kha Bố ném quần áo trong tay xuống đất: "Nếu như bị người khác thấy được..." Trương Lạc nhảy ra trấn an cảm xúc nóng nảy của mọi người: "Các cậu nghe tớ nói trước, tớ cũng là vì an toàn của bản thân, so với các cậu trông tớ có bao nhiêu yếu ớt, có lẽ Hân Hợp cũng có thể đánh ngã tớ, nếu tớ không ghi hình áp chế các cậu, ngày nào đó các cậu trở mặt với tớ, không phải..."
"Không phải cái rắm!"
"Lý do này của cậu sẽ chỉ làm chúng tớ càng tức giận."
"Các cậu đừng vội, tớ còn chưa nói xong." Trương Lạc ý bảo mọi người bình tĩnh: "Những băng có ghi chữ "có thể bán" tớ đều có hậu kỳ hảo hảo xử lý, bôi đen gì đó, các cậu yên tâm. Còn Kha Bố, tớ không ghi "có thể bán" phải không, nói nữa, tớ đã chuyển góc độ thu hình thật tốt, trước giờ cũng chưa từng xem, các cậu không phải che kín chắn sao, tớ có thể thấy cái gì."
"Cậu nếu như thật sự không xem qua thì sao biết bọn này được che hả."
"Ha ha, tớ đoán."
"Đừng ngụy biện, đánh hắn đi."
Mấy người vây quanh Trương Lạc tay đấm chân đá, Trương Lạc ôm đầu chết cũng không hối cải: "Nhìn đi, tớ chính là dự phòng tình huống này."
Chỉnh xong Trương Lạc, sau đó trong tiếng cầu xin của hắn tịch thu toàn bộ tâm huyết của hắn, bọn họ mới bắt đầu nghiêm túc tìm máy quay phim, cuối cùng tìm thấy trên tủ quần áo.
Trước kia Trương Lạc không có bạn bè nào, vì vậy mẹ Trương Lạc đối với bọn họ rất nhiệt tình, nhất định phải giữa bọn họ lại ăn cơm tối, hơn nữa đã đặt bàn ở nhà hàng rồi, không chỉ có bác gái Trương, ba Trương Lạc, ông nội bà nội, ông ngoại bà ngoại, tam cô lục bà đều mời tới cả, ngồi ba bàn, chuyện này đối với nhà họ không biết có bao nhiêu vui vẻ. Bọn họ thịnh tình chiêu đãi ăn uống no đủ, bị miễn cưỡng nhận quà còn cố ý tìm xe to đưa bọn họ về trường học.
Cách trường học chỉ còn một đoạn, Trương Lạc đột nhiên goc lên cửa xe: "Chúng ta xuống ở đây đi." Cho rằng Trương Lạc xảy ra chuyện gì, những người khác cũng chỉ đành xuống xe, dù sao trong tay còn cầm quà của ba mẹ hắn. Bọn họ đưa mắt nhìn xe rời đi.
"Cho nên là chuyện gì?"
"Tớ có cảm giác." Trương Lạc hít sâu một hơi.
"Cảm giác gì, cậu muốn đi tè?"
"Không đúng không đúng, linh cảm đột nhiên hàng loạt vọt tới, tớ muốn ở chỗ này quay một đoạn." Trương Lạc dang hai tay, dẫn tới tiếng mắng: "Bệnh thần kinh, cậu không thích hợp giả bộ thanh niên văn nghệ, quay cái gì mà quay."
"Bây giờ tớ là đạo diễn, các cậu phải phối hợp với tớ, bằng không tớ gọi điện cho ba mẹ, vừa rồi ăn đồ của ba mẹ tớ, uống đồ của ba mẹ tớ, nhận đồ của ba mẹ tớ, tớ lập tức gọi cho bọn họ, các cậu trở mặt không biết người, bắt nạt tập thể tớ." Trương Lạc ôm lấy chính mình, vài bàn chân đá lên người hắn: "Mắt thẩm mỹ của chúng tớ có vấn đề, bắt nạt cậu, dùng gậy sắt bắt nạt cậu?"
Kha Bố mắng vài câu, không muốn lại tiếp tục lãng phí thời gian: "Được rồi, muốn quay thì nhanh chút, cũng không nhìn thời gian một chút, tớ chỉ muốn trở về ngủ." Cậu một bên ngáp một bên dựa vào Chi Lý: "Cho tớ mượn dùng một chút."
"Một giây 5 đồng."
"Tớ không thể không nói cậu thu phí rất không hợp lý."
"Hội viên giá ưu đãi."
"Ý cậu không phải hội viên cũng có thể dựa vào người cậu như vậy?"
"Cậu cũng cùng nữ sinh vì băng cá nhân mà cấu kết làm bậy."
"Là chuyện của bốn chương trước rồi, cạu còn so đo!" Kha Bố không phục: "Tớ đâu có cấu kết làm bậy, bôi nhọ tớ."
"Đừng chỉ lo nói chuyện, tớ muốn bắt đầu quay."
Công Tru nghi hoặc hỏi: "Vậy chúng tớ phải làm gì?"
"Cái gì cũng không cần làm, đi bình thường là được." Trương Lạc đứng phía trước, đem camera thu hình tất cả mọi người, Chu Hân Hợp rất hồi hộp, tay chân cứng ngắc, Ứng Tu Kiệt bước chân kỳ quái, những người còn lại lại đều có vẻ rất lười nhác, đạo diễn Trương Lạc không hài lòng: "Đây là vì câu lạc bộ, dáng vẻ này của các cậu, khẳng định sẽ bị Hội học sinh tẩy chay, diễn kịch là sẽ không sao, tinh thần phấn chấn tuổi thanh xuân đều biểu hiện ra ngoài, được không! Ấu Ngôn, Chi Lý, các cậu biểu hiện rất tốt, duy trì như vậy là được." Đây chính là đãi ngộ khác nhau của đạo diễn đối với ngôi sao màn bạc và vai phụ, hai người bọn họ biểu hiện cái gì, Ấu Ngôn trên đầu đeo đèn pin tay cầm sách đọc, Chi Lý đang chơi game trên di động.
"Thật nhàm chán, không có sức sống."
"Hạo Vũ, cậu mau kéo bầu không khí, cậu tới cứu trận, tớ không thiếu nơi tốt cho cậu, nói không chừng ngày nào đó tớ sẽ vào phòng nữ sinh cài camera." Trương Lạc nói kế hoạch phạm tội mê hoặc Sở Hạo Vũ không chống đỡ được, hắn lấy điện thoại di động ra chọn một bản nhạc sống động, cởi áo ném lên không trung: "Mọi người high lên, tớ không nghe thấy tiếng các cậu!" Đáp hắn là lúng túng trầm mặc, Sở Hạo Vũ đưa tay kéo Chu Hân Hợp qua, mạnh mẽ ôm thắt lưng cô nhảy điệu tình hữu nghị, Chu Hân Hợp trong tay hắn như con rối, tiếp theo hắn đẩy Chu Hân Hợp cho Ứng Tu Kiệt: "Tu Kiệt, cho tớ xem sức mạnh đàn ông của cậu." Sở Hạo Vũ ngón tay bỏ vào trong miệng thổi ra tiếng sáo vang dội, Chu Hân Hợp nương theo tiếng sáo, Ứng Tu Kiệt nâng Chu Hân Hợp lên, tư thế không một chút ám muội, giống như vận động viên cùng dụng cụ thể hình.
Sở Hạo Vũ tiêu sái cố ý đi về phía Công Tru, một cánh tay làm bộ đè lên tường, một tay khác nâng cằm Công Tru: "Công chúa, không biết ta có vinh dự hay không." Hắn đúng là có thể dựa theo sở thích của mỗi người gợi lên hứng thú mỗi người.
Kha Bố ở phía sau nhìn tình cảnh buồn cười, vẫn là bị chọc cười, nhếch miệng mắng: "Ngu ngốc."
Chi Lý vẫn là nhìn chằm chằm màn hình di động, tay hắn lại đặt trên vai Kha Bố, đưa cậu đến khoảng cách gần nhất, nguyên bản là nơi yên tĩnh như vậy, lẫn vào âm thanh cổ quái, còn có Chi Lý vô thức ngân nga theo âm nhạc, nhẹ đến chỉ Kha Bố mới nghe được, miệng hắn vang lên tiếng Anh giống hệt ca từ bài hát, đã lâu không nghe, tiếng nói Chi Lý trầm thấp khàn khàn, êm tai tai đến khiến người ta nổi da gà, Kha Bố vừa đi vừa không kìm lòng được theo âm nhạc nhè nhẹ rung đầu.
Tay cậu từ từ, từ từ nắm được ngón tay Chi Lý trên vai mình.