*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Quán cà phê có chuông gió, là kiểu quán mà mình thích nhất đó nha ~ rất Nhật Ngay lúc đầu hạ cuối xuân lại bất ngờ nhận được chuyến du lịch bốn ngày ba đêm đến Hokkaido, xem ra cũng may quá đi. Ít ra Khang Ngôn là nghĩ như vậy.
Khang Ngôn chọn một nơi ngồi gần cửa sổ, cậu gọi một ly cà phê Mocha
[1], từ từ khuấy đều rồi cúi đầu nhìn từng vòng xoáy nho nhỏ trong ly cà phê.
Trong quán, giọng hát thanh u của Kousuke Atari
[2] nhẹ ngân vang. Khang Ngôn rất thích giọng hát của người này, cậu nhắm mắt lại, lắng tai nghe.
Cơn mệt mỏi chợt ùa đến, Khang Ngôn lấy cánh tay đỡ lấy đầu, bắt đầu nằm dài ra bàn.
Cả ngày hôm nay, vừa xuống máy bay là ngồi xe đi đến khách sạn, sau đó đi dạo cả buổi chiều, sức lực cuối cùng cũng bị rút cạn, chỉ muốn nghỉ ngơi mà thôi.
Tận hưởng thế này cũng quá thỏa mãn đi. Có tiếng hát của Kousuke Atari nhẹ nhàng chậm rãi, có hương cà phê thơm ngát cạnh bên. Khang Ngôn không chống được sức hấp dẫn của cơn buồn ngủ, dần dần chuyển thành gà gật
Chỉ là từ lúc mắt bắt đầu nhắm lại, mơ mộng gì đó cũng chẳng phải hình ảnh tốt đẹp gì. Khang Ngôn có cảm giác thân thể mình càng lúc càng không ngừng rơi xuống, phía dưới là cái hố đen hoắm, cuối cùng giật mình tỉnh giấc.
Được kéo về thực tại, trong quán yên tĩnh lạ thường. Khang Ngôn có chút mơ màng, muốn thử nhớ lại cảnh trong mơ, ánh mắt lia đến chiếc bàn phía đối diện. Ư, anh ta là đang nhìn mình sao? Khang Ngôn tự hỏi
Theo lẽ thường, khi gặp chuyện như vậy, cậu hẳn phải tránh đi ánh mắt đối phương mới đúng. Vậy mà Khang Ngôn lại quên mất chuyện phải tránh đôi mắt đầy sức hấp dẫn kia.
Sau đó, Khang Ngôn thấy người kia đi về phía mình.
“Chào cậu, tôi có thể ngồi đây được không?”
Anh ta dùng tiếng Nhật để hỏi Khang Ngôn. Nói là hỏi, chi bằng bảo đây là một lời khách sáo đơn giản đi. Còn chưa kịp chờ Khang Ngôn nói gì, anh ta đã ngồi xuống.
Khang Ngôn cũng không muốn nói gì thêm, chỉ gật gật đầu.
Ánh mắt anh ta quả thật có sức lôi cuốn kì lạ, mặt đối mặt nhìn nhau nửa ngày khiến cho Khang Ngôn càng không thoát khỏi ánh mắt đó.
“Cậu đang nhìn tôi phải không?”
(thằng đểu, ngắm người ta rồi giờ còn đổ vấy =.=)Anh ta rướn người lại gần Khang Ngôn, ghé bên tai cậu nhẹ giọng hỏi khiến cho mặt Khang Ngôn đỏ bừng, lắp bắp chối không phải.
Người đối diện khẽ nhếch khóe môi tạo thành vòng cung.
“Cậu muốn uống gì không? Tôi mời cậu”
Ý tốt của người xa lạ, đối với Khang Ngôn đương nhiên là không có tác dụng. Cậu chỉ đơn giản nói mình còn có việc, sau đó đứng lên muốn rời đi.
“Cậu là người Trung Quốc?”
Người đối diện dùng tiếng phổ thông tiêu chuẩn hỏi Khang Ngôn mà không phải là dùng tiếng Nhật trôi chảy khi nãy. Việc này làm cho Khang Ngôn không ngờ tới.
Tuy nói tiếng Nhật của Khang Ngôn ứng xử giao tiếp bình thường thì không có vấn đề, nhưng trong tiếng Nhật còn có nhiều ngữ pháp lẫn từ ngữ khác nhau, với Khang
Ngôn thật có chút khó khăn. Từ lúc xuống sân bay, Khang Ngôn cũng chưa nghe được tiếng Trung lần nào nữa.
“Anh làm sao biết được?”
“Chuyện này thì….”
Anh ta cười xấu xa rồi nhìn thẳng vào mắt cậu, khiến Khang Ngôn cảm thấy không thoải mái.
“Cậu nói tiếng Nhật còn mang nặng chú âm
[3], cho nên nghe không được tự nhiên”
…
“Tên tôi là Trầm Bạch, còn cậu? Nếu không ngại thì cho tôi biết tên đi”
“Khang Ngôn”
Sau đó, Thẩm Bạch gọi một chút đồ ăn, thuận theo không khí mà lôi kéo Khang Ngôn ngồi xuống, nói chuyện phiếm đến nửa ngày.
Ngay từ đầu, Khang Ngôn không nghĩ đến chuyện tiếp lời. Trầm Bạch cũng không để ý, chỉ tự mình nói hăng nói say.
Trầm Bạch nói đến công việc của mình, sau lại nói công ty đại diện bên Nhật khó khăn bao nhiêu. Anh ta nói mấy chuyện này càng lúc càng hài hước, Khang Ngôn cũng không nhắm mắt làm ngơ như trước nữa.
Có qua có lại, hai người nói chuyện rất vui vẻ.
Trong lúc nói chuyện, Khang Ngôn chú ý đến đôi môi gợi cảm của Trầm Bạch, còn có mấy nút áo sơ mi mở ra, để lộ cơ ngực rắn chắc. Trầm Bạch cũng chú ý đến sóng mũi cao của Khang Ngôn, thêm cả xương quai xanh xinh đẹp ẩn hiện bên dưới cổ áo sơ mi….
(chúng nó thật lộ liễu, mỗi thằng ngắm một đường =.=)“Mấy nơi muốn thăm quan, tôi chỉ cần xem trên bản đồ là có thể tìm ra được”
“Chuyện hợp tác của bọn tôi đã khá ổn thỏa, vài ngày sau tôi lại không bận gì. Nếu vậy, hay để tôi làm hướng dẫn viên miễn phí cho cậu đi, vùng này tôi lại rất quen thuộc nữa”
Lúc thanh toán, Trầm Bạch một bên đưa tiền một bên còn cầm tay cậu, dựa trên bàn thu ngân mà mỉm cười với cô nàng nhân viên, “Để tôi trả tiền”
Khang Ngôn nhìn Trầm Bạch, một lúc sau chợt nhớ ra điều gì, muốn rút tay về nhưng Trầm Bạch lại cầm chặt lấy, không hề buông tay.
Khi đi ra ngoài, tiếng chuông gió trong trẻo vang lên. Khang Ngôn dường như nghe được hai cô nàng thu ngân còn thì thầm với nhau điều gì.
“Anh, có thể buông tay ra được không?”
“A, thật xin lỗi, tôi không phải người xấu đâu”
Khang Ngôn vốn đang cảm thấy xấu hổ, nghe thế cũng không nhịn được nữa, mỉm cười nhè nhẹ. Trầm Bạch thấy thế càng cười đến mặt nở hoa.
Trầm Bạch hỏi Khang Ngôn đang ở khách sạn nào, Khang Ngôn nói cho anh đại chỉ. Nghe xong, Trầm Bạch nói sáng sớm sẽ đến tìm cậu, Khang Ngôn như bị ma xui quỷ khiến mà đồng ý.
Trầm Bạch muốn tiễn Khang Ngôn ra về nên đi chung một đường. Khang Ngôn cũng không từ chối.
Men theo con đường cũ, Trầm Bạch cùng Khang Ngôn vừa đi vừa chậm rãi nói chuyện. Giọng nói của Trầm Bạch bỗng trở nên trầm ổn, không còn là bộ dáng tùy hứng như trong quán nữa. Cảm giác này thật khiến cho Khang Ngôn cảm thấy cậu cùng Trầm Bạch giống như hai người bạn cũ đã quen nhau từ lâu.
Trước khi lên phòng, Trầm Bạch còn ở bên tai Khang Ngôn, nhẹ giọng nói: “Sáng mai tôi sẽ đến gặp cậu, đừng có nướng đấy”
Gió đêm mát lạnh, Khang Ngôn nhìn theo bóng dáng càng lúc càng nhỏ dần của Trầm Bạch, nhớ đến câu nói cuối cùng của anh bỗng cảm thấy xấu hổ, cậu chợt thấy mình hôm nay rất có vấn đề. Cậu vuốt vuốt chóp mũi, trên đường đi vào khách sạn, cả đường đều là khúc khích cười.
Chú thích:
[1] Cà phê Mocha: Cà phê Mocha là một dạng hỗn hợp giữa cà phê và chocolate nóng. Không như cà phê Cappucino chỉ với một lớp bọt sữa trên bề mặt, cà phê Mocha còn hòa quyện cả vị thơm béo của kem tươi và chocolate sauce. Với mùi hương nhẹ của cà phê, vị ngọt dịu của sữa tươi và chocolate, cà phê Mocha rất thích hợp là một món giải khát trong những ngày trời nóng bức. Hương vị đậm đà của nó làm cho tinh thần sảng khoái và đặc biệt thích hợp cả với những người không quen uống cà phê.
— Theo tapchiamthuc.vn —Mình rất thích uống Mocha đó ~ mỗi lúc trời mưa càng đặc biệt thích nữa. Hôm nay đi chơi với bạn, uống Mocha xong về là bắt tay beta chương này luôn
[2] Kousuke Atari:
(中 孝介 – Trung Hiếu Giới) Là một ca sĩ nhạc folk người Nhật Bản, sinh ngày 18/7/1980 tại Amami Oshima, Nhật Bản. Các bạn có thể tìm hiểu thêm tại đây: Link.
Ngoài lề: Có ai từng xem anime Bleach hẳn là nhớ bài hát
Tane wo Maku Hibichứ nhỉ? ED của ep 13, là ảnh hát đó:D. Thật tình mình cũng hay nghe ảnh hát, thấy tác giả có nhắc đến khiến mình mừng hết lớn Mà hình như tác giả rất thích Nhật Bản, đặc biệt là Hokkaido, hay sao ấy. Thấy Sueemo còn có một truyện về Hokkaido nữa, chỉ có 9 chương thôi, mình tính edit nó đó
(chỉ là tính thôi, làm hay ko còn tùy thiên thời địa lợi =]])[3] Chú âm (zhuyin): Cũng là một cách phiên âm của chữ Trung, giống như Pinyin nhưng Zhuyin ra đời lâu hơn, lại khó nên bây giờ chẳng mấy ai dùng, chủ yếu là bên Đài Loan dùng mà thôi. Mình sợt trên bác gồ thì thấy ra như thế, bên mình lại ko có chú âm nên mình cũng chả rõ mấy:).Các bạn có thể xem chú âm ở đây