Câu Chuyện Bốn Mùa Chi Nước Chảy Giữa Hè

Chương 2

Trầm Bạch vốn là người đúng giờ, theo lời hẹn mà xuất hiện trước của phòng Khang Ngôn, tư thế tao nhã đứng gõ gõ cửa. Chỉ là anh không ngờ mình gõ một hồi mà không thấy Khang Ngôn trả lời, lát sau không thèm đợi nữa định trực tiếp xông vào.

Khang Ngôn vừa mới tắm xong, tóc hãy còn ướt nước, từng giọt rũ xuống. Cả người còn chưa kịp lau khô, từ phòng tắm bước ra đã nghe Trầm Bạch gõ cửa gào tên mình, cậu mới lấy khăn tắm quấn quanh thân dưới, đi ra mở cửa cho anh.

“Tôi còn tưởng cậu đã xảy ra chuyện gì…”

Có người nào đó vừa mới muốn tông cửa xông vào, ngay lúc thấy Khang Ngôn liền hiểu ra được, sáng sớm cậu là làm cái quái gì mà để cho anh chả khác gì thằng ngốc đứng đợi ngoài cửa lâu đến vậy.

Ở phía sau cánh cửa khép hờ chính là Khang Ngôn tóc còn chưa khô, quanh người quấn chiếc khăn tắm. Ngay khi tầm mắt Trầm Bạch lia đến mặt cậu, một giọt nước trong veo trượt từ xương quai xanh xuống khiến mắt tên nào đó lại nhìn tiếp xuống dưới, trông chả khác gì máy chụp X quang đang kiểm ra thân thể của cậu. Làm thế nào mà da lại trắng đến thế, làm thế nào mà eo lại đầy đặn đến thế, thêm cả….?

“Anh đứng ngốc ra đấy làm gì? Vào phòng đi”

Trầm Bạch thừa nhận là vừa rồi mình có nuốt nuốt nước miếng, âm thầm sỉ vả mình không đủ định lực, lon ton đi theo Khang Ngôn vào phòng. Khang Ngôn đi thay áo rồi, Trầm Bạch chỉ có thể ngồi vật vờ chờ cậu.

Lúc trong thang máy từ từ đi xuống dưới, Trầm Bạch đứng phía sau Khang Ngôn, bên trong chỉ có hai người đứng im không nói tiếng nào.

“Đừng cử động”

Trầm Bạch bỗng dưng ôm lấy vai Khang Ngôn

“Sao thế?”

Đương nhiên là Khang Ngôn rất căng thẳng, cậu không biết Trầm Bạch ở phía sau đang muốn làm cái gì, cả người cứng nhắc khiến cậu càng lúc càng căng thẳng hơn.

“Cậu chờ một chút”, khóe miệng tên nào đó trưng ra nụ cười vô cùng xấu xa, “Cổ áo còn chưa bẻ thẳng thớm kia kìa”

Lúc từ thang máy đi ra, Trầm Bạch đi phía trước khiến cậu có thể nhìn rõ được sau gáy của anh. Khang Ngôn vô thức mà sờ sờ cổ áo hiệu Polo của mình, lại nhớ đến tình cảnh lúc nãy, không khỏi mỉm cười.

“Còn ở đó ngẩn người làm cái gì? Đi thôi”

Khang Ngôn hốt hoảng khi nhìn thấy Trầm Bạch đứng giữa nắng mà mỉm cười ngoắc ngoắc mình lại gần, sau đó cậu cũng cười rộ lên, cậu chợt nhận ra đây chẳng qua là một giấc mộng, và mình thì vẫn chưa tỉnh giấc mà thôi.

Tiết trời trong lành, trên bầu trời đều nhuộm một lớp nền màu lam xanh trong, giống như nếu có đứa nhóc nào bướng bỉnh lấy tay chọt chọt vài cái thôi, thì bầu trời kia sẽ cuộn lại thành một dòng chảy xanh rồi nhỏ từng giọt xuống đất.

Không thể phủ nhận rằng, Trầm Bạch quả xứng với tên gọi hướng dẫn viên. Chỉ trong vài ngày, theo kế hoạch du lịch của Khang Ngôn, anh đã dẫn cậu đến từng nơi, kể cả mấy cửa hàng đặc sản nho nhỏ cũng cố ý dẫn cậu đến.

Trầm Bạch là một người đàn ông rất xuất sắc, đó là sự thật. Tiếng Nhật của anh rất tốt, Khang Ngôn nghe được cũng có chút hổ thẹn. Mỗi một nơi đặt chân đến, Trầm Bạch sẽ kể cho Khang Ngôn nghe rất nhiều chuyện thú vị mà các tạp chí đều không nói đến. Ấn tượng của cậu về anh rất tốt, chỉ là Khang Ngôn luôn tự ý thức được, Trầm Bạch đôi lúc rất dịu dàng, đôi lúc lại rất nghiêm túc. Sự khéo léo của anh đã vô tình để lại trong lòng cậu một phòng tuyến an toàn.

Khi cả hai cùng nhau dùng cơm tại một nhà hàng trăm tuổi, Khang Ngôn nói cậu đã ở Hokkaido cũng vài ngày rồi, ngày mai sẽ mua vé máy bay trở về nước.

“Nhanh như vậy sao?”, nghe xong, trong lòng Trầm Bạch vẫn còn muốn níu kéo, “Ở lại vài ngày nữa đi, sau khi hợp đồng kí xong, hai chúng ta sẽ cùng nhau trở về”

“Không cần đâu, mấy ngày nay phải cảm ơn anh rất nhiều”

“Khang Ngôn”, Trầm Bạch buông đũa, không nói thêm lời nào mà nhìn thật sâu vào cậu

Tình cảnh lúc trước lại tái diễn nữa rồi. Khang Ngôn cũng không có tâm tình ăn uống, đành buông đũa dựa vào ghế.

“Sau khi về nước, tôi có thể gặp lại cậu không?”

“Trung Quốc rộng lớn như vậy, nói không chừng là không thể gặp được nữa”

Trầm Bạch thấy Khang Ngôn cười, một nụ cười lạnh nhạt, lại rất quyết tuyệt, tâm không tránh được run rẩy, “Thế giới rộng lớn như vậy, chúng ta còn có thể gặp lại được mà”

Khang Ngôn quay đầu nhìn xuống sàn nhà, tránh đi ánh mắt của Trầm Bạch, cũng không muốn nghĩ câu nói vừa rồi có mang theo ẩn ý gì không. Tuy rằng Khang Ngôn nhìn giống người mơ mơ màng màng, nhưng cậu không phải người hồ đồ. Cậu hiểu được, ở bên nhau chưa đến một trăm giờ cũng chẳng thể nảy sinh tình cảm gì được.

“Chuyện này, chẳng qua là một lần tình cờ gặp gỡ mà thôi. Sau khi về nước rồi, mọi chuyện sẽ không là gì cả”

Hai người im lặng nhìn nhau, một lát sau Khang Ngôn nói phải đi về trước, cậu cần thu dọn hành lí. Nâng rèm đi ra, trước cửa quán còn để lại cho anh vài câu khách sáo, một lúc sau Trầm Bạch mới nói vọng lại một câu: “Đi đường cẩn thận”, sau đó Khang Ngôn liền tự mình rời đi. Bởi vì chỉ cần đi qua mấy con hẻm là đến được khách sạn, cậu không cần phải đón xe đi về.

“Đừng đi theo tôi nữa, tôi đến nơi rồi”

Khang Ngôn xoay người, cậu nhìn thẳng vào ánh mắt Trầm Bạch rồi lại cố tình tránh đi.

Không chút giấu diếm, cũng không giải thích, Trầm Bạch đi đến trước mặt Khang Ngôn, ôm chặt lấy cậu, mặc cho Khang Ngôn giãy dụa đánh vào lưng mình, anh cũng không chịu buông tay.

Cho dù là thân thể hay khí lực, Khang Ngôn cũng không thắng được Trầm Bạch. Cậu dần dần không chống cự nữa mà yên tĩnh trở lại.

“Ngày mai là ngày kí hợp đồng, tôi không thể ra sân bay tiễn cậu được. Sau khi trở về, cậu phải nghỉ ngơi thật tốt”, Trầm Bạch ôm lấy vai Khang Ngôn, lắc đầu cười khổ, “Tôi về đây”

Đàm phán trao đổi đã nhiều ngày nên thời gian kí hợp đồng cũng được rút ngắn, vả lại lần này là do Trầm Bạch tự mình xuất quân, dĩ nhiên cũng tranh thủ thu được nhiều lợi nhuận hơn.

Lúc ngồi trong phòng nghỉ, anh cố ý nhìn đồng hồ nhảy từng giây. Cũng đã gần đến mười hai giờ, Khang Ngôn chắc hẳn đã lên máy bay về nước lâu rồi. Nếu mục đích đã đạt được, vậy phải bảo trợ lý ngày mai đi mua vé máy bay về nước ngay thôi….. (thằng cha này rất cáo già =.=||)
Bình Luận (0)
Comment