Việc xử tội phản đồ tạm gác lại, Đồng Mỗ cho người lôi bọn họ ra ngoài. Trong phòng, Vu Hành Vân bắt đầu xử lý tên ngoại nhân Mộ Dung Phục. Dù sao sự tình này đều của riêng cung Linh Thứu, nàng không thể chấp nhận người ngoài dám nhúng tay vào, hơn nữa, qua nhận xét của nàng, tâm cơ kẻ kia hoàn toàn không đơn giản, thực ra hắn đến đây vì mưu đồ bất hảo gì, thật là khó nghĩ! "Ngươi thuộc môn phái nào, dám đến Thiên Sơn nháo sự?"
Mộ Dung Phục ngầm đánh giá. Thiên Sơn Đồng Mỗ thoạt nhìn còn nhỏ hơn hắn mấy tuổi, thế nên hắn không thể nào đoán ra tuổi thực sự của nàng, nhất thời hắn không biết xưng hô thế nào cho hợp lí
"Tại hạ... Tại hạ chính là... Nghe người ta nói có người bắt biểu muội của tại hạ, hơn nữa, là người Cung Linh Thứu, vừa vặn gặp gỡ Ô Lão Đại bọn họ... liền theo mọi người lên núi đến đây!"
Mộ Dung Phục thầm phục tài ứng biến của bản thân, nếu không nói thế, chỉ e hôm nay không toàn mạng rời khỏi căn phòng này. Vương Ngữ Yên nhìn Mộ Dung Phục đổ mổ hôi ướt cả trán, thanh thoát lấy chiếc khăn lụa của bản thân ân cần lau đi giúp hắn.
Lý Thu Thủy lúc này mới chú ý tới Vương Ngữ Yên đứng cạnh bên Mộ Dung Phục, người này cùng nàng giống nhau như đúc, ắt hẳn chỉ có thể là....
"Hắn vừa gọi ngươi... Vương Ngữ Yên phải không?".
Vương Ngữ Yên tuy rằng không biết Lý Thu Thủy là ai, nhưng là nàng biết người trước mắt chắc không thương tổn tới nàng, vì thế gật gật đầu nói
"Đúng vậy, xin hỏi tiền bối phải..."
"Tiền bối? Ta rất già sao?"
Lý Thu Thủy xoay người vẻ mặt lo lắng mà nhìn Vu Hành Vân hỏi
"Hành Vân, ta rất già sao? Hu hu hu... Thanh xuân của ta..."
Nhìn người trước mắt đột nhiên khóc rống lên khiến Đồng Mỗ luôn luôn thập phần ổn trọng cũng trở nên bối rối không biết nên làm cái gì cho đúng, liền vụng về dỗ dành tiểu bửu bối
"Không già không già, Thu Thủy của ta nhìn qua vẫn giống tiểu cô nương hai mươi tuổi, tuy đã qua hơn bảy mươi năm ròng, thế nhưng...Người hoàn toàn chẳng già đi!".
Vu Hành Vân hồ ngôn loạn ngữ, lo lắng không biết làm sao mà an ủi Lý Thu Thủy, không ngờ, Lý Thu Thủy có chút nín khóc, lại nghe đến "bảy mươi năm", nước mắt chảy ròng rã còn nhiều hơn trước, thật khiến người khác phải thương tâm. Mộ Dung Phục cùng Vương Ngữ Yên đứng một bên xem cảnh đối đáp giữa hai người, vẻ mặt khiếp sợ lộ ra. Họ không thể tin hai nữ nhân trẻ trung đầy xuân sắc trước mắt đã thọ hơn trăm tuổi.
Lý Thu Thủy khóc thêm một lúc liền khôi phục vẻ mặt bình thường như chưa từng có chuyện gì xảy ra trước đó, cảm xúc biến hóa quả thực so với lật trang sách còn nhanh hơn. Điều đó có phần gây chút bất ngờ cho Vương Ngữ Yên và Mộ Dung Phục, riêng Vu Hành Vân đã sớm quen tính cách nắng mưa thất thường này rồi.
"Vương Ngữ Yên đúng không, trong thư sách của Kim lão đầu quả thật có nhắc tới nàng!"
Lý Thu Thủy âm thầm cao hứng, ở thế giới Thiên Long này cái gì cũng không có, hảo cái có nhiều mỹ nữ. Tuy rằng nàng đã có người đẹp nhất thế gian bầu bạn, nhưng "nhân bất phong lưu uổng thiếu niên", thế nên trong tâm nhen nhóm ý định muốn cùng mỹ nhân hảo hảo thưởng ngoạn trêu cợt một phen. Đột nhiên đang lúc mơ mộng, Lý Thu Thủy cảm thấy sau ót bị đánh một phát.
"Đau a, Hành Vân, nàng vì cái gì đánh ta a?"
["Kim lão đầu"= Kim Dung tiền bối; "cái gì cũng không có"= điện, tivi, internet,...]
"Ai kêu Người tâm tư bất chính, lại muốn lừa gạt cô gái vị thành niên!"
Những lời này đều do Vu Hành Vân học hỏi được từ Lý Thu Thủy năm đó. Hiện tại, Vu Hành Vân thấu hiểu Lý Thu Thủy cơ hồ nhiều hơn cả bản thân mình, và tất nhiên, hết thẩy những ý nghĩ đen tối trong đầu Lý Thu Thủy, làm sao có thể thiên pháp nhãn của Đồng Mỗ nàng. Bị nói trúng tim đen, Thu Thủy liền thu liễm, tạm thời đình chỉ suy nghĩ trong đầu, ra vẻ ăn năn nói
"Hành Vân, ta sai lầm..."
"Đã biết là tốt rồi!"
Vu Hành Vân liếc nhìn sang Vương Ngữ Yên một cái, ngầm phát huy khí thế, uy hiếp đứa trẻ kia, thầm nghĩ phải nhanh nói rõ thân phận của nàng mới diệt trừ được tâm tư bất chính của ai đó. Giọng nàng lạnh lẽo vang lên
"Ngữ Yên, ngươi có biết người trước mặt quan hệ gì với ngươi không?"
"Không biết..."
Kỳ thật Vương Ngữ Yên cũng rất muốn biết người trước mắt thực ra là ai, sao lại cùng nàng giống nhau như thế. Mà không chỉ có Ngữ Yên thắc mắc, cả Lý Thu Thủy cùng Mộ Dung Phục đều nhìn Vu Hành Vân đợi chờ câu trả lời.
"Ngươi là tôn nữ của sư đệ ta- Vô Nhai Tử cùng Lý Thương Hải - muội muội của Thu Thủy nàng đây!"
Vu Hành Vân xuất khẩu kinh nhân
"Ngày ấy ta đem ngươi từ khách điếm mang đi, chỉ nghĩ muốn xác nhận một chút ngươi đến tột cùng có phải cháu gái của Thương Hải không, ta để lại trên người ngươi một khối ngọc bội để làm dấu... Ngọc bội kia chỉ có người phái Thiên Sơn mới có. Vậy nên ta đem ngươi về Thiên Sơn đỉnh, muốn ngươi quay về nguồn cội, ngươi có bằng lòng không?"
"Ta..."
Vương Ngữ Yên có điểm do dự, quay sang nhìn thấy ánh mắt đồng thuận của Mộ Dung Phục, nàng vì thế cũng đáp ứng
"Hảo, ta nguyện ý!"
"Vậy cũng tốt! Ngươi đã là tôn nữ của Thương Hải, cũng tức là ngoại tôn nữ của Lý Thu Thủy này, về sau, nếu có người dám khi dễ ngươi... Ta nhất định không tha cho hắn!"
Lý Thu Thủy nói xong còn hung hăng trừng mắt nhìn Mộ Dung Phục một cái. Thu Thủy biết Mộ Dung Phục là kẻ tiểu nhân không hơn không kém, thể mà Vương Ngữ Yên ái mộ hắn, ắt hẳn ngày nào đó sẽ bị tổn thương vì hắn, hiện tại có cơ hội tìm cách dùng dao chặt đứt mối quan hệ này, nhất định nàng không thể bỏ lỡ thời cơ (đúng rồi, không phải còn có tiểu tử Đoàn Dự si tình sao, có lẽ ta còn có thể làm một bà mối. ha ha, thật thú vị a...). Thu Thủy vì suy nghĩ đó mà trở nên vô cùng đắc ý, hoàn toàn quên mất chính mình đã lên đến chức ngoại tổ mẫu của người ta rồi.