Kiếm Mai như thường lệ chuẩn bị nước rửa mặt và dẫn theo một nhóm thị tỳ đứng bên ngoài đợi lệnh triệu vào hầu hạ. Thế nhưng đứng đã lâu đến mức muốn dài cả cổ mà bên trong vẫn không có chút động tĩnh nào. Kiếm Mai lo lắng
"Tôn chủ, ngài tỉnh chưa ạ? Tôn chủ".
Gọi nhiều lần không được hồi đáp, nàng nôn nóng mở cửa tiến vào. Trong phòng một cảnh vắng lặng im điềm, không một bóng người hay hơi thở, chỉ vỏn vẹn một phong thư nằm lại trên bàn, trên phong thư vỏn vẹn hai chữ "Kiếm Mai". Nhìn nét chữ xa lạ, nàng tực hồ đoán được
"Đây là... Lý sư thúc lưu tín?". Vội vàng mở thư, bên trong chỉ có vài chữ ngắn gọn
"Thân thương mến, Kiếm Mai muội muội, ta đã lừa được tôn chủ của các nàng cùng ta bước chân vào giang hồ. Nếu các ngươi muốn tôn chủ bình an vô sự trở về, ngươi phải lập tức tạm thay nàng đảm nhiệm chức trách tôn chủ! Nếu không...cả đời này ta sẽ không trả nàng trở lại!
Tạm biệt nhé, bé cưng
Thu Thủy lưu bút."
Kiếm Mai đọc xong, tự hỏi có phải do sư thúc bị đóng băng quá lâu nên có chút bất thường hay không. Người sao lại có thể đem thư này viết theo kiểu của bọn bắt cóc tống tiền, cướp đoạt tài sản người khác. Nhưng vì muốn tôn chủ sớm ngày quay lại chủ trì đại cục nên cũng bất đắc dĩ đáp ứng yêu cầu quái dị của sư thúc.
Kiếm Mai nàng quá đơn thuần giản dị nên làm sao có thể hiểu rõ được ẩn ý thâm sâu của bức thư kia. Thư trên nói: "Nếu các ngươi muốn tôn chủ bình an vô sự trở về, ngươi phải lập tức tạm thay nàng đảm nhiệm chức trách tôn chủ!" Những lời này rõ ràng là gạt người. Nếu Kiếm Mai thống trị Linh Thứu Cung thật tốt, có lẽ tôn chủ các nàng sẽ mãi mãi một đi không trở lại. Đấy mới là mục đích thực sự của Lý Thu Thủy, nàng vô vàn mong muốn cùng Vu Hành Vân tiêu dao nhân gian như thần tiên lạc thú, thế nhưng Linh Thứu Cung lại trói buộc cuộc đời Hành Vân một cách vô hình, vậy nên phải đem cái gánh nặng ấy dâng tặng chon nha đầu Kiếm Mai. Thủng thẳng đợi nàng tìm được Hư Trúc tiểu hòa thượng, liền hảo hảo giáo huấn hắn, đem hết năng lực bồi dưỡng hắn thành tôn chủ Linh Thứu Cung. Đến lúc đó các nàng mới có thể an nhàn thưởng thức hương vị khoái hoạt của cuộc đời này. (bái phục thâm cơ của Thu Thủy nàng a)
"Thu Thủy, trong thư Người viết gì thế? Vì sao Kiếm Mai có thể nhanh như vậy đáp ứng tạm nhận địa vị tôn chủ?"
Vu Hành Vân thắc mắc. Tứ đại hộ pháp là nàng một tay bồi dưỡng, trừ phi là chính nàng ra lệnh, nếu không các nàng tuyệt đối sẽ không đáp ứng. Chuyện này thật khiến người ta khó nghĩ.
Lý Thu Thủy đáp lại sự tò mò đó bằng một câu
"Bí mật bất khả lộ..."
"Người không nói thì thôi, dù sao ta cũng không hứng thú biết."
Vu Hành Vân biết quá rõ tính tình Lý Thu Thủy: ngươi càng muốn biết nàng lại càng không nói cho ngươi.
"Quay lại vấn đề hiện tại, chúng ta đang đi đâu thế?"
Vu Hành Vân ở trên núi suốt mấy thập niên qua, chưa từng đặt chân vào chốn giang hồ, chuyện giang hồ nàng biết được cũng chỉ thông qua bọn thủ hạ.
Lý Thu Thủy thấy Vương Ngữ Yên dọc đường đi đều không nói lời nào, liền hỏi
"Ngữ Yên, người có muốn đi đâu vui đùa một chút không?"
"Ta cũng không biết, biểu ca đi nơi nào ta liền theo đến đó..."
Nói xong ngượng ngùng cúi đầu, ở trước mặt trưởng bối Vương Ngữ Yên luôn ngượng ngùng như thế. Mộ Dung Phục đi bên cạnh Lý Thu Thủy nở nụ cười đắc thắng, chẳng khác gì đang khiêu khích với nàng. Đối diện vẻ mặt tự cao đó, Lý Thu Thủy lại thập phần đích trấn định, tuy rằng trong lòng khó chịu muốn đem hắn ra băm thành trăm mảnh. Thu Thủy thầm oán: "Quả nhiên là nữ sinh ngoại tộc a, có biểu ca rồi, ngay cả ngoại tôn mẫu cũng tuyệt tình quẳng đi! Hừ, Mộ Dung Phục, ta nhất định sẽ tìm mưu tính kế thật hảo để ngươi thua không còn manh giáp. Đúng rồi, tên tiểu tử kia như thế nào còn chưa chịu xuất hiện. Hắn không phải vẫn đeo theo Ngữ Yên hơn cả hình với bóng sao, lúc khẩn cấp thế này hắn còn trốn ở xó xỉnh nào mà chưa chịu ló mặt ra chứ?"
Mộ Dung Phục cũng biết Lý Thu Thủy tựa hồ có ấn tượng không tốt đối với mình. Có lẽ do lần đầu gặp gỡ lại trong hoàn cảnh song phương là kẻ thù của nhau, hơn nữa Vu Hành Vân lại càng không tin mình, người đã xúi giục mọi người tiến đánh Cung Linh Thứu. Thế nên việc lấy lòng hai vị cao thủ tiền bối thần bí này vạn phần khó khăn, nhưng nếu có thể tranh thủ được cảm tình của các nàng, nhất định việc lớn trong tương lai không thể không thành. Hắn tỏ vẻ cung kính nói
"Mộ Dung Phục toàn tâm nghe theo nhị vị tiền bối!"
"Tiểu tử này ngữ khí cũng không tồi" Vu Hành Vân thầm có chút tán dương, nhưng nàng không vì thế mà dễ dàng tin vào người này.
"Vậy trước tiên chúng ta đi tìm Vô Nhai Tử xem sự tình của hắn thế nào rồi, đã mấy thập niên trôi qua, không biết phu thuê bọn họ còn son sắc đến mức nào."
Lý Thu Thủy bỗng nhiên đưa mắc nhìn Vu Hành Vân, bộ dáng Vu Hành Vân lúc này thực không đồng nhất với Vu Hành Vân nàng quen biết trước đây. Bộ dáng của tiểu cô nương yêu kiều thướt tha khiến người ta thật muốn phạm tội. Nhất định có một ngày, Thu Thủy nàng phải hảo hảo dày vò đại sư tỉ đáng yêu khả ái mới được. Nói lên loại chuyện này, Thu Thủy còn nhớ rõ những ngày trước kia đều là sư tỉ đáng ghét kia chủ công, còn nàng luôn là tiểu thụ.
"Thật sự rất không công bình, sau này ta nhất định phải ở trên!"
Lý Thu Thủy nâng khẽ khóe môi tạo nên một nụ cười đểu đầy mị hoặc.