Lăng Sở Hương đưa nàng về lại Cư Tình Uyển rồi không nán lại lâu, nàng còn phải trở lại phủ quận chúa, chẳng biết Lãnh Kiều Yên kia đã nháo loạn thành dạng gì rồi.
Hai chân tựa lông vũ điểm nhẹ lên những mái ngói đỏ, hoàn hảo né tránh bao phen tuần tra của Cẩm Y Vệ. Lăng Sở Hương trong lòng khinh thường, hoàng cung nuôi những kẻ vô dụng này mãi chẳng mấy chốc sẽ lụn bại mà thôi. Ở trong Mộ Khiếu sơn trang của nàng, những tên có võ công tầm thường này đến quét rác cũng không có tư cách
Cẩm Y vệ đáng thương bị nàng trách mắng nhưng lại tưởng cảm lạnh, cứ liên tục hắt xì không dứt. Lăng Sở Hương quên mất một điều, khinh công của nàng nguyên là do Mộ Dung phu nhân đích thân truyền thụ, trên giang hồ muốn nói về khinh công, Mộ Dung phu nhân nếu tự nhận là thứ hai thì chẳng ai dám xếp thứ nhất, bọn họ không phải quá kém cỏi mà do phúc mỏng không có được sư phụ tốt như nàng mà thôi
Bích Thành về đêm vẫn còn huyên náo khác hẳn với Tiêu Châu, ánh sáng ấm áp tỏa ra từ đèn lồng trước cửa mỗi nhà hầu như không bao giờ tắt. Người dân Bích Thành vốn chẳng phải làm nông nên việc dậy sớm là không cần thiết, vì thế giờ phút này trên phố vẫn còn rất nhiều người đi lại.
Lăng Sở Hương đã từng rất ghét nơi tịch mịch như Tiêu Châu thế nhưng khi rời khỏi nơi đó lại cảm thấy có chút mất mát. Một nơi chỉ toàn màu trắng nhàm chán kia thế nhưng lại ẩn chứa phần lớn ký ức tuổi thơ của nàng, rất nhiều thứ không thể quên được
Túc thân vương phủ đêm nay rất náo nhiệt, chiếu chỉ đã ban xuống chỉ có thể gấp rút chuẩn bị. Lăng Sở Hương lao như bay qua những con đường quen thuộc, Thanh Trúc các dần dần hiện ra trước mắt nhưng lại không có lấy một ánh đèn, trái ngược với những gì nàng suy nghĩ, không có tiếng la hét đập phá cũng không có bất kỳ một hạ nhân nào qua lại. Nữ nhân hoang phí này ngày thường thích nhất là thắp đèn lồng sáng hết cả cung điện, sao hôm nay bỗng dưng đổi tính vậy kìa?
Lăng Sở Hương nhíu mày đổi hướng, thầm nghĩ không biết có phải đi nhầm không. Vừa định nhún chân một cái đã nghe loáng thoáng có tiếng sụt sùi từ trong phòng truyền đến, nàng trở gót đẩy cửa mới phát hiện thì ra cửa không đóng.
"Ai đó? Ta đã nói là không được làm phiền mà. Cút đi"
Một vật từ trong góc tối hung dữ phóng ra, Lăng Sở Hương theo quán tính lấy tay chụp lại mới nhận ra đó là một cái khăn. Thứ nước nhơm nhớp ấm nóng trên chiếc khăn đó khiến nàng gân xanh nổi đầy trán
"Ngươi ngồi đây định giả thần giả quỷ cái gì?"
Lăng Sở Hương nện chân uỳnh uỳnh trên sàn nhà, cật lực khắc chế cảm giác muốn đem vật trong tay ném trả vào mặt Lãnh Kiều Yên. Lãnh Kiều Yên ngồi trong góc giường, cúi đầu ôm lấy hai chân, cũng không bị tiếng động lớn mà người kia cố tình tạo ra làm cho lung lay
"Lãnh Kiều Yên, bộ dạng bây giờ của ngươi thực sự xấu lắm ngươi có biết không?" Lăng Sở Hương chán ghét cất lời
"Ngươi đừng có ở đó nói nhảm, trời tối vậy ngươi làm sao nhìn thấy được bản quận chúa như thế nào?" Lãnh Kiều Yên thanh âm lạc đi hẳn, vừa nghe đã biết nàng khóc nhiều đến mức nào
"Chẳng qua chỉ là chuyển nơi ở một chút, ngươi không muốn đi liền nói với Túc thân vương. Không lẽ Lãnh Nguyệt Thanh cố sống cố chết ép ngươi sao?"
Chiếc giường mềm mại hơi chút lún xuống, Lăng Sở Hương hoàn toàn không xem đây là chỗ xa lạ mà ngả người nằm. Nàng một chút cũng không muốn quan tâm đến những đấu đá trong cung nên suy nghĩ thành ra đơn giản đi hẳn. Lãnh Kiều Yên rầu rĩ không thèm tranh chấp, chậm rãi buông tiếng thở dài
"Ta rất sợ. Ngươi nói lần này có phải ta sẽ mất tỷ ấy vĩnh viễn không? Ta cảm nhận được từ trước đến giờ tỷ ấy không hề có tình cảm đó với ta, chỉ là ta tự huyễn hoặc mà thôi. Chỉ cần một chút ôn nhu cũng khiến ta tự lừa mình dối người"
"Ngươi đó, chẳng phải luôn tự hào là đệ nhất tài nữ sao? Muốn bao nhiêu người chả được, hà cớ gì vì một kẻ máu lạnh như Lãnh Nguyệt Thanh mà thành ra như vậy?"
Lăng Sở Hương không tự chủ được cảm xúc muốn vân vê lọn tóc dài mềm mượt như mây đang xõa xuống chiếc gối nàng đang nằm. Tóc của Lãnh Kiều Yên rất thơm, chẳng biết được gội từ hương liệu gì. Lãnh Kiều Yên để mặc cho nàng chơi đùa tóc mình, cũng lười biếng thả người nằm xuống, thanh âm nặng nề như đeo đá tảng
"Cái danh hiệu đệ nhất tài nữ ấy chẳng qua chỉ là thứ để ta đến gần biểu tỷ hơn thôi, tỷ ấy tài giỏi như thế nào, nếu như ta chỉ là bình hoa di động thì thật không xứng đáng"
Lăng Sở Hương có chút sững sờ, nhìn không ra Lãnh Kiều Yên lại có suy nghĩ như vậy. Trong ấn tượng của nàng, Lãnh Kiều Yên vốn là một quận chúa vô lo vô nghĩ, được cưng chiều quá mức mà trở nên kiêu căng. Mặc dù không cam lòng nhưng tính về tuổi tác thì Lãnh Kiều Yên đích thực hơn nàng hai tuổi, nay mới phát hiện ra được thì ra suy nghĩ của nàng ấy cũng thực trưởng thành rồi. Bất ngờ này còn chưa kịp qua đi, Lãnh Kiều Yên đã cho nàng thêm một bất ngờ khác
"Ngân Diện, theo ta đến Triệu Châu đi"
"Hả? Ngươi ăn nhầm gì thế? Đừng nói ngươi không thích thái tử nữa liền chuyển sang thích ta đi"
Lăng Sở Hương xém tý ngã ngửa mới nhớ ra đang nằm không thể ngã ra đâu được nữa. Cũng may tối trời, nếu không chỉ sợ da mặt của nàng sẽ bị Lãnh Kiều Yên lườm cho cháy đen
"Bớt nói nhảm đi, phụ vương tự dưng giở chứng đòi kén chọn quận mã cho ta. Nếu lúc đó có chuyện xảy ra thật, ngươi bí mật đem giết người phụ vương ta chọn là được" Sau đó như nghĩ ra điều gì, Lãnh Kiều Yên giễu cợt nói tiếp "Mà thôi đi, ngươi thế nào cũng sẽ ở lại đây với hảo tỷ tỷ của ngươi"
"Ta đâu có nói vậy" Lăng Sở Hương ngẩn người trả lời
"Vậy chứ sao? Ngươi sẽ cùng ta đi à?" Bất ngờ nằm ngoài dự kiến, Lãnh Kiều Yên ngồi nhổm dậy, mừng rỡ cao giọng
"Còn phải chờ xem ngươi năn nỉ ta như thế nào đã" Lăng Sở Hương kéo lên khóe miệng, trong đêm tối vẫn tưởng tượng được gương mặt chảy xệ vì thất vọng của Lãnh Kiều Yên
"Ngươi... ngươi đúng là cái đồ đáng ghét, muốn bản quận chúa năn nỉ sao, nằm mơ đi"
Lãnh Kiều Yên co gối đạp vào người Lăng Sở Hương mấy cái cũng không thấy nhúc nhích gì thì càng tức giận, đứng dậy toan bước xuống giường
"Này, ngươi đi đâu vậy?"
Lăng Sở Hương giơ lên một chân cản lại, Lãnh Kiều Yên không thấy đường liền vấp ngã. Còn chưa kịp hét lên tiếng nào đã bị một lực kéo ngược trở lại, đầu đập thẳng vào hai khối mềm mại cao vút. Nàng trợn mắt thất kinh, cái này... cái này thật sự rất to luôn
"Lãnh Kiều Yên, ngươi nên giảm cân đi thôi. Nặng chết ta rồi"
Lãnh Kiều Yên luống cuống đem người nâng lên, mặc dù trong bóng tối nhưng nàng vẫn nghe ra được hơi thở nóng rực phả đến bên tai. Mấy ngày nay mặc dù cứ dính lấy nhau ấy vậy mà nàng không phát hiện ra được chính mình cũng cùng cơ thể kia có thể sinh phản ứng? Để Lăng Sở Hương không nhìn ra được khác lạ của mình, nàng vội dùng sức đánh xuống
"Đồ thối tha, ai nói với ngươi là ta nặng? Tại ngươi yếu đuối quá thôi"
"Hử? Ta yếu đuối sao?"
Lăng Sở Hương bị ăn đau có chút tức giận, thoắt một cái đã trở mình ngồi lên trên, hung hăng kéo hai tay Lãnh Kiều Yên lên trên đầu
"Này, ngươi ... ngươi muốn làm gì?" Lãnh Kiều Yên hai má nóng bừng không ngừng giãy giụa
"Ta muốn làm gì hả? Ngươi nghĩ ta sẽ làm gì đây"
Lăng Sở Hương cười gian, tiếp theo sau đó là một tràng cười như điên dại phát ra từ Lãnh Kiều Yên. Nàng vừa vặn vẹo người cố tránh ma trảo của người phía trên vừa húc hắc giọng mắng
"Đồ yêu nghiệt nhà ngươi, không được cù nữa, hahaha" Giỏi lắm, vẫn còn sức để mắng người
"Yêu nghiệt tránh ra, hahaha. Không được, không được" Xem ra vẫn chưa đủ mạnh rồi
"Đủ rồi Ngân Diện, ta xin ngươi, ta thua rồi được chưa, đừng cù nữa. Xin ngươi được chưa" Lãnh Kiều Yên nức nở xin thua, cười đến mức hai bên miệng đau nhức, bụng cũng quặn lại rồi
"Ngoan như vậy ngay từ đầu có phải đỡ khổ không?"
Lăng Sở Hương đỡ nàng ngồi dậy, thanh âm không tránh khỏi đắc thắng. Lãnh Kiều Yên bĩu môi đầy bất mãn nhưng không dám tiếp tục đối đầu nữa. Ai bảo người ta võ công đầy mình như vậy, nàng có muốn đấu cũng không đấu lại
"Ngoan cái đầu ngươi. Mà này, sao ngươi lại chịu đến Triệu Châu vậy? Nỡ bỏ tiên nữ sao?"
"Chẳng phải ngươi nói phụ thân ta đang ở Triệu Châu sao? Ta muốn đến gặp một chuyến" Lăng Sở Hương ngáp ngắn ngáp dài đáp lời
"Hiểu rồi. Mà này, ngươi ra chỗ khác ngủ đi, đã chiếm mất giường của ta bao nhiêu ngày rồi chưa đủ sao?"
Lãnh Kiều Yên đẩy đẩy người nàng, lòng chỉ muốn đẩy mạnh một cái rớt ngay xuống đất nhưng không thể
"Ồn ào quá, chẳng phải rất rộng sao? Giường của ngươi là tốt nhất, ta rất thích. Mấy ngày nay cũng không làm phiền ngươi ngủ mà"
Lăng Sở Hương cởi đi ngoại sam mắc trên giá rồi quay trở lại cuộn người vào chăn, làm như không để ý đến vẻ mặt hắc tuyến của Lãnh Kiều Yên. Lãnh Kiều Yên quả thực uất nghẹn mà không sao cất nổi lời, đây rõ ràng là phủ của nàng, là phòng nàng, là giường của nàng thế nhưng sao cứ có cảm giác Lăng Sở Hương kia mới là chủ nhỉ?
Nàng làm mặt quỷ đến phát chán rồi bất đắc dĩ nằm xuống. Chịu thôi, ai bảo nàng mắc bệnh công chúa, nếu như không phải là chiếc giường mềm mại này thì nàng không ngủ được