Lăng Sở Nhược đi qua đi lại trong khoảnh sân nhỏ sốt ruột chờ đợi Du công công thông truyền cho hoàng thượng. Mặc dù biết rằng không có tư cách và địa vị để xen vào chuyện này nhưng nàng không thể bỏ mặc sống chết của nhiều người như vậy được. Hơn nữa, nàng cứ cảm thấy day dứt với Nhiếp Khiếu Lan
"Lăng tiểu thư, bệ hạ cho truyền"
Huyền Dương cung chính là nơi ở của hoàng thượng, so với Đông cung còn bề thế hơn rất nhiều. Lăng Sở Nhược cảm thấy mắt như bị lóa bởi những đồ vật màu vàng lấp lánh tinh xảo, những vật dụng lạnh lẽo vô tri kia thế nhưng lại nhắc nhở nàng rằng Lãnh Long không phải Long thúc thúc của nàng nữa.
Mồ hôi lạnh không ngừng tuôn ra, lời cảnh báo của Hoàng Kỳ và hình ảnh đáng sợ của Diêu thừa huy khiến trống ngực đập liên hồi. Lần này nếu thành công, nàng sẽ không nợ nần gì Nhiếp Khiếu Lan nữa, có thể...có thể ở bên Lãnh Nguyệt Thanh mà không cần cảm thấy tội lỗi.
Chuyện đêm qua như một giấc mộng xinh đẹp chậm rãi quay trở lại. Nàng thấy bản thân đang một mình dò dẫm từng bước trong Cư Tình uyển, ban đêm tĩnh mịch đến mức khiến nàng trong lòng cũng phát sầu.
Hành lang có đèn, nàng chậm rãi thả bộ trên nền gạch bóng loáng, miệng lẩm nhẩm hát một bài hát xưa cũ. Người ta nói nữ nhân kiêng kị nhất là xướng những khúc ca bi thương nhưng từ khi còn nhỏ, mẫu thân nàng vẫn thường xuyên hát ru nàng những bài hát buồn bã như vậy
Đêm nay trời trở gió lạnh, Lăng Sở Nhược trên người chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng, thân thể gầy yếu không chịu được khẽ run lên. Vốn định bước nhanh về phòng thì một mảnh vải không biết từ đâu phủ xuống đầu. Nàng giật mình quay lại, chưa kịp định thần đã bị bao vây bởi mùi hương quen thuộc
"Thái .. thái tử"
"Đừng nói gì cả"
Vòng tay càng siết chặt hơn, ấm áp dần dần lan tỏa trong mọi ngõ ngách của cơ thể. Nàng rụt rè dùng cánh tay nhỏ nhắn đặt trên thắt lưng của người trước mặt
Không biết đã qua bao lâu, Lãnh Nguyệt Thanh rốt cuộc cũng chịu thả tay. Gương mặt Lăng Sở Nhược không biết vì tựa vào ngực nàng quá lâu hay vì đứng dưới ánh nến mà trở nên ửng đỏ.
"Sao lại quay lại đây? Ta đã nói đồng ý để ngươi ở bên cạnh rồi mà"
"Hả? Ở cạnh gì cơ?"
Lăng Sở Nhược tròn mắt ngạc nhiên, chuyện đêm trước say rượu khiến nàng chẳng nhớ ra điều gì.
"Chuyện ngày hôm qua ngươi nói, có phải đã quên rồi không?" Lãnh Nguyệt Thanh lời nói không mấy vui vẻ. Thấy Lăng Sở Nhược vẫn không chịu trả lời, nàng trầm giọng hỏi tiếp
"Đó chỉ là những lời nói khi say thôi sao? Ngươi chỉ thích ta vì lầm tưởng ta là nam nhân đúng không?"
"Không phải như vậy?" Lăng Sở Nhược vội lắc đầu xua tay
"Nếu không thì sao?" Lãnh Nguyệt Thanh chau mày, đêm nay nhất định phải để nàng thẳng thắn thừa nhận một phen
"Lúc đó đích thực là ta quá say rồi"
Giọng nói càng lúc càng thấp, nàng cứ nghĩ nói vậy sẽ khiến Lãnh Nguyệt Thanh buông tha nàng, không ngờ người kia lại rất cứng đầu, đem cằm nhỏ của nàng bóp lại, ép nàng phải ngước lên. Ánh mắtsâu không thấy đáy chứa đầy hình ảnh của nàng trong đó. Lăng Sở Nhược ngẩn ngườiquên cả giãy giụa
"Trình độ nói dối của ngươi vẫn còn kém lắm"
Lời nói lạnh lùng nhưng hơi thở nóng ấm, khác với cảm giác đối Lăng Sở Hương, nàng lúc này chỉ muốn đắm chìm mãi trong vòng tay này
"Lãnh Nguyệt Thanh, chúng ta làm một giao dịch đi"
"Hử?"
Đôi mắt ánh lên vẻ thú vị không giấu diếm, dường như mọi xúc cảm đều có thể thể hiện qua ánh mắt. Chẳng qua trước giờ không mấy ai dám nhìn thẳng vào mắt của nàng nên mới cho rằng nàng là người lạnh lùng không biết biểu cảm.
Lăng Sở Nhược thời khắc này quên mất thân phận của cả hai, quên cả lời hứa cùng với Nhiếp Khiếu Lan, cũng không muốn nhớ đến những người ở trong hậu viện kia. Nàng chỉ biết rằng nàng muốn ở bên cạnh, rất muốn bên cạnh người này
"Ngươi đáp ứng để cho ta ở lại vì muốn xác định tình cảm. Nếu như trong vòng ba tháng không thể khiến ngươi nói thích ta thì hãy để ta rời khỏi đây"
Lăng Sở Nhược cảm thấy Lãnh Nguyệt Thanh không hẳn là không có tình cảm với mình, nếu không thì đã không đáp ứng những yêu cầu vô lý như vậy. Sau này mỗi khi nhớ lại cảnh tượng đêm đó, nàng không ngừng tự cười bản thân đa tình
Lãnh Nguyệt Thanh vẫn còn chưa quyết định được, nàng vẫn còn lời hứa với Lăng Thiên. Dường như biết được suy nghĩ trong đầu nàng, Lăng Sở Nhược vừa cười vừa nói tiếp
"Phụ thân cũng không bắt ngươi phải nuôi ta suốt đời, hơn nữa đây là quyết định của ta, sau này ta tự mình giải thích với người"
"Được, một lời đã định" Nàng cũng muốn thử xem tiểu nữ nhân này lấy lòng mình như thế nào
"Một lời đã định" Đạt được mục đích, nụ cười trên môi càng lúc càng tươi
Đêm càng khuya lại càng lạnh, Lăng Sở Nhược cuộn trọn người trong chăn bông len lén áp lưng vào người bên cạnh. Vừa về đến Lục Nghi cung nàng đã thay ra bộ y phục dính máu, cũng may là Lãnh Nguyệt Thanh không để ý, nếu không nàng cũng không biết phải giải thích làm sao.
Phải kiềm nén lắm nàng mới không hỏi về chuyện của Diêu thừa huy, nàng không muốn Lãnh Nguyệt Thanh nghĩ nàng muốn xen vào quá nhiều chuyện rồi đem lòng nghi ngờ. Thôi thì chỉ nghĩ đến chuyện hai người thôi vậy, những chuyện trong cung quá đỗi rắc rối so với những gì nàng có thể tưởng tượng. Người lúc trước có thể là người nhà của ngươi, quay lưng liền đâm cho ngươi một nhát, thực sự chẳng dễ dàng sống được
Giường gỗ bỗng dưng rung chuyển, bên hông truyền đến sức nặng. Nhìn cánh tay băng trắng vắt ngang qua, nàng vừa thấy xót xa lại ngọt ngào. Dù chuyện gì xảy ra cũng có Lãnh Nguyệt Thanh bảo vệ, nàng tin là như vậy.
~~~~~
"Bệ hạ đang ở cùng Thần phi nương nương, một lát nữa cẩn thận một chút"
Giọng nói của Du công công cắt đứt luồng suy nghĩ của Lăng Sở Nhược. Mặc dù chất giọng thật khiến người khác rùng mình nhưng không thể phủ nhận được lòng tốt của ông ta. Nàng mỉm cười tỏ ý cảm ơn
Càng đi vào bên trong mùi hương Long Tĩnh lại càng tỏa ra mỗi lúc một nồng, mùi hương xộc thẳng vào mũi khiến nàng không nhịn được khụt khịt mấy tiếng, bất quá có Du công công ở bên cạnh, nàng cũng không quá mức khiếm nhã đem tay áo che lên.
"Diệp nhi, đợi khi giao giang sơn lại cho Thanh nhi rồi ta sẽ cùng nàng quy ẩn, đúng với ước nguyện của nàng khi xưa. Còn nhớ lúc ấy nàng muốn đến thị trấn Giai Thủy, đó là nơi nàng lớn lên"
Thị trấn Giai Thủy? Chẳng phải là thị trấn đáng sợ nhất ở Tiêu Châu hay sao? Lăng Sở Nhược nhớ lại, đối với thị trấn này, mặc dù ở ngay sát bên nhưng phụ thân nàng từ nhỏ đến lớn đều không cho nàng đặt chân đến nơi đó.
Nghe nói từ trước khi nàng ra đời, Giai Thủy trấn chính là nơi tụ tập rất nhiều danh môn chính phái nhất toàn Thục quốc. Vốn là một nơi đất lành chim đậu, chẳng hiểu vì lý do gì mà chỉ trong vài năm ngắn ngủi, cả một thị trấn trở nên hoang tàn đến mức trải qua bao mùa mưa tuyết cũng không tài nào rửa sạch được máu tanh
"Bệ hạ, nương nương, Lăng tiểu thư đã đến" Trước tấm bình phong lớn che phủ toàn bộ long sàn, Du công công cúi đầu thưa
"Bệ hạ mệt rồi nên nghỉ ngơi đi, để thần thiếp bồi chuyện với Lăng tiểu thư nhé"
Trong màn truyền đến thanh âm trong trẻo của nữ nhân, tiếp đó chỉ nghe thấy tiếng thở nặng nề. Trước khi màn phủ xuống, Lăng Sở Nhược đã kịp thấy sắc mặt vàng vọt đầy bóng ma của bệnh tật tỏa ra.
Không biết có phải do hoa mắt hay không, nếu là thật thì Lãnh Long bệnh xem ra không hề nhẹ, lúc này truyền ngôi lại cho Lãnh Nguyệt Thanh cũng đã là sức cùng lực tận rồi
Thần phi một thân y phục uyển chuyển xinh đẹp, xua tay cho Du công công lui xuống rồi hướng Lăng Sở Nhược đang ngây ngốc suy nghĩ thân mật mỉm cười. Nụ cười như ẩn chứa thứ ma lực gì đó khiến nàng rùng mình hết mấy lần
"Hẳn là Lăng tiểu thư đã xem qua lễ vật mà bổn cung đưa tới rồi"
Lăng Sở Nhược cảm nhận phía sau gáy càng lúc càng lạnh. Nàng nhớ đến cảnh tượng nạn đói vừa mới qua đi chật vật thế nào, nhớ cả dáng người ốm yếu nhưng ánh mắt cứng cỏi minh mẫn của Hạ Ưu Nhi. Người này vì sao lại hóa thành Thần phi nương nương được sủng ái nhất hậu cung?
"Nương nương gửi tặng lễ vật như vậy hẳn là có ý tứ riêng, Sở Nhược không dám suy đoán lung tung, ở đây xin được nghe nương nương chỉ dạy"
Từ lúc nhìn thấy chiếc bánh màn thầu ôi thiu cùng hai nắm gạo đầy nàng đã xác minh được chín phần thân phận của Thần phi nương nương này nhưng nàng không thể nghĩ ra được mục đích của nàng ta khi tặng lại món quà ấy. Điều gì đã khiến một người khổ sở chịu đói cũng không ăn những thứ mà nàng cho?
"Lăng tiểu thư, bổn cung không tin được một người cả đời sẽ mãi mãi may mắn. Ngươi sinh ra đã tiểu thư con quan được hưởng những năm đầu đời rất thoải mái, ngươi mãi mãi không hiểu được cảm giác bị người ta coi rẻ là như thế nào" Thần phi càng nói lại càng áp sát người tới, thanh âm càng lúc càng lạnh, ánh mắt sắc lẻm đầy thù hận như muốn đem người trước mắt xẻ làm đôi.
Sau sự ngạc nhiên chính là bất mãn, nàng không hiểu vì sao Hạ Ưu Nhi đối với nàng lại chán ghét đến như vậy
"Ngươi nhìn đi, hiện tại chẳng phải bổn cung đã đứng trên ngươi sao? Bổn cung giữ lại những thứ đó chính là muốn một ngày nào đó tự tay ném trả cho ngươi. Ngươi nghĩ rằng một chút ban phát này sẽ khiến ai nấy đều quỳ lạy dưới chân ngươi sao? Bổn cung hằng ngày đọc sách viết chữ, cầm kỳ thi họa đều thuộc làu không chút sai sót, thế nhưng không thể nào lấy đi được một chút hào quang của ngươi"
Dường như trong một lúc nói hết được tâm trạng uất ức dồn nén lâu ngày, Thần phi ngừng lại để thở nhưng gương mặt lại lộ vẻ thống khoái. Lăng Sở Nhược nhận ra được sự dung tục của nàng thì mọi thắc mắc trong lòng đều đã có sự giải đáp, nếu chỉ đơn giản là ham hư vinh thì thực dễ đối phó rồi
"Nương nương nói phải, xuất thân không thể nói lên được vận mệnh của người đó, hiện tại nương nương đã là phượng hoàng trong vạn người. Chỉ là không biết nương nương có thể niệm tình cũ, giúp Sở Nhược một chuyện có được không?" Nàng khẽ mỉm cười, thân người khéo léo lách sang một bên vừa đủ để tạo thêm khoảng cách
"Ngươi đang cầu ta?" Thần phi hai mắt có chút sững lại, chẳng ngờ Lăng đại tiểu thư luôn cao cao tại thượng dễ dàng khuất phục trước hoàng quyền như vậy. Chẳng lẽ nàng đã nhầm? Bất cứ ai cũng không thể vượt qua được hoàng quyền sao?
"Phải, là Sở Nhược cầu nương nương, cầu nương nương nói với bệ hạ hãy tha cho hoàng tộc Triệu quốc, những người đó dù sao cũng không còn uy hiếp gì đến người nữa"
Lăng Sở Nhược len lén nhìn về phía long sàng, bóng người trên giường nằm im không nhúc nhích, chỉ có hơi thở nặng nề báo hiệu sức sống vẫn còn hiện hữu. Thần phi trong mắt tràn đầy khinh thường trào phúng, khóe miệng câu lên nụ cười không thể tin được
"Đến thời khắc này rồi ngươi vẫn ngu ngốc như vậy, rất thích lo chuyện bao đồng"
"Thần phi nương nương, tính mạng của hàng trăm con người đều nhờ vào câu nói của nương nương. Nếu có thể, Sở Nhược liền giao lại Thượng phương bảo kiếm và một món nợ mà bệ hạ đã nợ mẫu thân ta"
"Ngươi nghĩ rằng những thứ đó có thể cứu được bao nhiêu người?" Thần phi nhíu mi gay gắt hỏi lại
"Không quản là bao nhiêu, dù chỉ là một hai tính mạng ta cũng sẽ không từ. Nếu Thần phi không tiện chuyển lời, Sở Nhược ngày mai lại đến"
Trong lúc quay người bỏ đi, nàng không nhận ra được nụ cười nhạt đã biến mất trên môi Thần phi tự lúc nào, ánh mắt nhìn theo tĩnh lặng như thể giận dữ thời khắc trước chỉ là một giấc mơ
"Ngươi như vậy không sợ nàng ta làm bại lộ thân phận sao?"
Từ trên xà nhà nhảy xuống một người mặc áo đen, thanh âm có giễu cợt như muốn chờ xem kịch hay. Thần phi liếc mắt nhìn người nọ, lạnh lùng trả lời
"Sẽ không"
"Xem ra ngươi rất hiểu nàng. Vừa rồi nói những lời kia, còn cho rằng ngươi thực sự ghen ghét nàng ta. Hay đó là sự thật?" Người kia tiếp tục nói
"Có phải sự thật hay không, ngươi không cần biết. Về nói với chủ nhân, chuyện hạ dược ta đã làm tốt, chờ chỉ thị tiếp theo"
Ra khỏi Huyền Dương cung tựa như vừa trốn ra được khỏi Quỷ môn quan. Lăng Sở Nhược thở nhẹ một hơi, trong lòng khó chịu như có hàng trăm con kiến đang bò. Việc phải hạ mình khiến cho nàng cảm thấy không vui nhưng lại không thể nào phát tiết, nơi này là hoàng cung, nàng không thể không nhịn được
"A Nhược"
Sau lưng vang lên một tiếng gọi khẽ, nàng quay người lại, phát hiện ra Hoàng Kỳ không biết từ lúc nào đã đợi nàng ở đó
"Hoàng Kỳ tỷ, sao lại biết muội ở đây?" Lăng Sở Nhược gật đầu xem như chào hỏi, chờ Hoàng Kỳ đến gần rồi tiếp tục bước đi
"Ta đến Cư tình uyển tìm muội mà không thấy, Tiểu Hoa nói rằng muội đã đến tìm hoàng thượng" Hoàng Kỳ vui vẻ cùng nàng sóng bước
"Vậy sao? Tỷ tìm muội có việc gấp à?"
Lăng Sở Nhược lời nói vừa đủ xa cách, Hoàng Kỳ thoạt nhìn điềm đạm ôn nhu thế nhưng lại có thể độc ác đến mức cắt đi tay và lưỡi của một người mà không chớp mắt. Nàng mặc dù biết không có lý do gì để trách người khác nhưng chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng đó liền không nhịn được xúc cảm khó chịu
"Cũng không có việc gì, là ta lo cho muội thôi"
Vẻ mặt chân thành của Hoàng Kỳ khiến ác cảm trong lòng Lăng Sở Nhược vơi đi không biết bao nhiêu. Nàng thở dài thừa nhận rằng bản thân thiên vị không nhỏ, đối với những người thân thiết dù làm nhiều việc không đúng nàng cũng chỉ có thể mắt nhắm mắt mở cho qua.
"Mấy ngày nay tỷ với A Linh đi đâu vậy?"
"Giải quyết một số chuyện vặt thôi. Nghe nói muội hôm qua đã đến lãnh cung à?"
Chuyện này nếu như Hoàng Kỳ đã biết hẳn là Lãnh Nguyệt Thanh cũng vậy. Lăng Sở Nhược cảm thấy như bị bắt quả tang, thầm nghĩ không biết những lời nàng nói với Lăng Sở Hương ở lãnh cung đêm qua có bị nghe thấy không nữa.
"Tỷ cho người theo dõi muội sao?" Nàng nửa đùa nửa thật hỏi
"Ta làm gì có bản lĩnh đó, là thái tử cho người âm thầm bảo vệ Diêu thừa huy, sợ rằng Diêu gia làm nàng trở thành như vậy nhưng người chưa chết thì chưa yên tâm" Hoàng Kỳ liếc nàng một cái, nhún vai nói
"Sao cơ? Diêu thừa huy không phải do tỷ sai người hành hình ư?"
Lăng Sở Nhược cước bộ dừng hẳn, kinh ngạc hỏi lại. Chẳng ngờ lời nói của nàng lại khiến người khác bị kinh động, từ trên cây cao ngã xuống
"Tránh raaaa"
Một đạo thanh âm như mũi tên nhọn từ trên đầu phóng xuống, Lăng Sở Nhược trong lòng cả kinh, không biết là đại nhân vật nào lại dám ở gần Huyền Dương cung của hoàng đế mà trèo cây? Hoàng Kỳ thoắt cái đã đem nàng kéo vào lòng bảo hộ.
Chỉ nghe "Đụp" một tiếng, bụi đất mịt mù tung lên tứ phía, từ trong lớp bụi như sương phủ. Y nhân cẩm bào cao quý từ trên nền đất lồm cồm bò dậy, phục trang tuy có chút dơ bẩn nhưng không giấu được khí chất phong hoa tuyệt đại, anh tuấn bất phàm
"Đại Kỳ xấu xa, ngươi đỡ mỹ nhân cũng không thèm đỡ thêm ta, đau quá đi mất"
Mặc dù một thân cẩm bào của nam nhân nhưng thanh âm cao vút nũng nịu dễ dàng đoán ra được là một thân nữ cải nam trang. Vừa nhìn đến dung mạo của người này, Lăng Sở Nhược bất ngờ đến mức không nói nên lời. Hoàng Kỳ nhận thức ngay được người mới đến là ai, kéo theo cả Lăng Sở Nhược quỳ xuống khấu đầu
"Trưởng công chúa cát tường"
"Ôi dào, bình thân bình thân, lễ nghi lắm như vậy làm gì, ngươi không xót mỹ nhân nhưng ta thì có đó"
Trưởng công chúa khoa trương chạy đến đỡ Lăng Sở Nhược dậy, ánh mắt như sao sáng không che giấu nhìn nàng không chớp mắt. Nữ nhân Lãnh gia dáng người so với những nữ nhân khác cao lớn hơn khá nhiều, chiều cao của trưởng công chúa lại còn đặc biệt hơn cả. Thứ khiến cho Lăng Sở Nhược ấn tượng nhất vẫn là