Từ sau khi Phượng Hoàng chủ tiền nhiệm rời đi, Yên Dược cốc bị chia năm xẻ bảy, đứng đầu tất cả là tộc người ăn thịt với những ma pháp vô cùng lợi hại, trong đó nổi tiếng nhất phải kể đến pháp sư Ma Duy trước kia đã từng là thuộc hạ dưới trướng Phượng Hoàng. Hắn ta chính là kẻ độc ác và tàn nhẫn nhất đã đặt ra luật lệ cống nạp người mỗi tháng, người bị cống nạp sau đó không ai biết rõ số phận ra sao.
Người ở trong đã vậy, người bên ngoài nếu lỡ chẳng may lạc vào khu rừng cấm liền bị ảo cảnh chi phối. Ảo cảnh nguy hiểm này cũng chính là thứ mà Lăng Sở Nhược gặp lúc ở trong rừng.
Lăng Sở Nhược ngồi thừ người trước giường bệnh, Lãnh Nguyệt Thanh từ lúc trở về thì đã hôn mê. Tâm trạng nàng cho dù rối rắm cách mấy cũng khó có thể toàn tâm suy nghĩ, từ việc thân phận thật sự của mẫu thân cho đến thân phận của nàng, tất cả đều đến quá bất ngờ. Theo lời Diệu lão bà từng nói thì đáng lẽ mẫu thân nàng không thể rời khỏi nơi này, nếu thực sự mẫu thân nàng đã rời khỏi, vậy nàng cũng có thể đúng hay không?
Điều khiến nàng lo lắng chính là trận chiến bên ngoài đã tiến triển đến mức nào rồi, nàng và Lãnh Nguyệt Thanh đi lâu như vậy, đám người Hoàng Kỳ có thể hay không cầm cự được? Chỉ cần nhìn gương mặt trắng nhợt yên tĩnh của Lãnh Nguyệt Thanh, Lăng Sở Nhược liền cảm thấy nặng nề, trong lòng nàng còn có bao nhiêu thứ ngổn ngang cũng không bằng một phần tình cảm cứ lớn dần. Nàng ấy lại vì nàng mà chịu thương tổn, rốt cuộc nàng phải làm sao đây?
"Tiểu chủ, người nghỉ ngơi đi, ta giúp người canh chừng" Tiếng cửa mở khe khẽ vang lên, là Diệu lão bà mang theo thức ăn đi vào
"Bà bà cũng mệt rồi, mau trở về nghỉ đi, lão bá đang chờ đấy" Lăng Sở Nhược nào có tâm trạng ăn uống, khẽ cười nhìn Diệu lão bà đặt thức ăn lên bàn
"Tiểu chủ chê cười, lão già ấy thì biết gì lãng mạn đâu" Diệu lão bà càu nhàu, trong mắt Lăng Sở Nhược lại giống như đang xấu hổ. Nàng quay đầu nắm lấy cánh tay lọt ra khỏi chăn, hơi lạnh tỏa ra khiến nàng nhíu mày
"Nhưng mà tiểu chủ, có thể cho lão bà này hỏi một câu không?" Diệu lão bà ngập ngừng nhìn cánh tay hai nữ nhân đan xen lấy nhau, cảnh tượng đẹp mắt hòa hợp nhưng lại khiến lòng người phiền muộn
"Chẳng phải bà bà đã nói ở đây không câu nệ sao, cứ cung kính với ta như thế làm gì" Lăng Sở Nhược có chút buồn cười, nàng có chút không quen Diệu bà bà thế này
"Đó là với người khác, còn với tiểu chủ thì không thể bất kính" Diệu bà bà khăng khăng giữ vững quan điểm
"Thôi được, bà bà mời nói" Nàng thở dài, vẫn không ngừng động tác ủ ấm cho Lãnh Nguyệt Thanh. Nàng ấy vì nàng mà nhiễm phong hàn, nàng chính là luyến tiếc để nàng ấy chịu khổ.
"Nếu tiểu chủ không trách lão đây nhiều chuyện..." Diệu bà bà ngập ngừng, liếc thấy sắc mặt bình thản của Lăng Sở Nhược "Hai người các ngươi tình cảm là thật sao?"
Lăng Sở Nhược hơi khựng người lại, nàng nhớ đến cuộc trò chuyện giữa nàng và Diệu lão ông, nàng biết Diệu lão bà thực chất cũng giống với nàng và Lãnh Nguyệt Thanh, vốn dĩ chỉ là lữ khách qua đường mà thôi. Người dân ở đây vốn không coi trọng lễ tiết nhưng Diệu lão bà thì khác, ít ra bà hiểu được thế giới bên ngoài như thế nào dị nghị với chuyện tình trái luân thường của các nàng
"Các ngươi có phải cùng nhau bỏ trốn không? Nếu ở thế giới đó không bao dung được các ngươi thì chi bằng hãy ở lại đây đi"
Lăng Sở Nhược lâm vào trầm tư, tay vô thức vuốt lấy vết chai sần vì của Lãnh Nguyệt Thanh, nàng không phải chưa từng nghĩ đến việc ở lại, chỉ là nữ nhân ấy có rất nhiều gánh nặng trên vai không thể từ bỏ. Còn có, chỉ cần nghĩ đến những đôi mắt mỏi mệt vì bệnh tật của hàng trăm nạn dân, những binh lính hằng ngày chiến đấu trên sa trường những mong có thể về nhà thì nàng liền không muốn Lãnh Nguyệt Thanh từ bỏ.
Bọn họ cần thái tử, cần một vị minh quân.
Còn nàng, thứ nàng muốn cũng không phải chỉ là tình nhi nữ thường tình.
Lăng Sở Nhược lắc đầu, gương mặt dần trở nên nghiêm túc. Nàng ôn nhu đặt tay Lãnh Nguyệt Thanh vào trong chăn, từ từ ngẩng đầu
"Diệu bà bà, mắt của nàng ấy không phải tự nhiên mà bị, ngươi nói xem" Diệu bà bà bị ánh mắt sắc bén của nàng nhìn tới, đột nhiên cảm thấy rùng mình
"Ta...cái đó" Diệu bà bà ấp úng không biết trả lời thế nào, lời nói ra khỏi miệng lại nuốt vào. Đồng ý là Cung Ly Nhật làm bậy không thể sống nhưng bảo bà khai ra thì thật có chút khó khăn, hơn nữa bộ dạng của Lăng Sở Nhược lúc này quả thật dọa người.
"Bà bà, ngươi không nói ta cũng biết, chỉ là ta không hiểu vì sao nàng ta lại phải làm thế" Diệu lão bà hoàn toàn không thể liên tưởng được một người có vẻ ngoài thiên tiên như Lăng Sở Nhược cũng có thể lạnh lùng đến mức đáng sợ. Rất khác. Nữ nhân này hoàn toàn không giống với người trong trí nhớ của bà.
Có thể dễ dàng thấy nàng đang cố gắng kiềm nén tức giận, làm sao có thể không tức giận cơ chứ? Đôi mắt của Lãnh Nguyệt Thanh, đôi mắt như nhìn thấu tâm can người khác, đôi mắt sâu chứa đựng cả vũ trụ, đôi mắt tĩnh lặng luôn nhìn nàng lại có thể dễ dàng bị người khác đoạt mất. Chỉ cần nghĩ đến là tim của nàng chỉ muốn bóp nghẹn lại.
"Cái đó, ta thật sự cũng không biết" Diệu bà bà chột dạ không dám nhìn thẳng vào nữ nhân áo đỏ đang ngồi trên giường. Thật kỳ lạ, khí thế này của nàng là từ đâu mà ra, nhất định không phải từ mẫu thân nàng ấy.
"Cạch" một cái, ánh sáng từ bên ngoài ập đến khiến Lăng Sở Nhược nhíu mày. Cung Ly Nhật hùng hổ đi vào, chân dẫm dưới đất tạo thành tiếng động lớn như muốn hất tung mọi thứ.
"Tất cả đều do ta làm, ngươi có giỏi thì tìm ta tính sổ, ngươi làm khó Diệu bà bà làm cái gì?" Nàng ta đứng trước mặt Lăng Sở Nhược, tức giận nói
"Chữa cho nàng" Lăng Sở Nhược duy trì tư thế ngồi, đầu ngẩng lên vừa phải nhưng phong thái áp đảo hoàn toàn Cung Ly Nhật đang đứng, nàng nghiêm khắc ra lệnh
"Ngươi nghĩ ngươi có quyền ra lệnh cho ta sao? Ta nói cho ngươi biết, ta không chữa" Cung Ly Nhật vốn bị phụ thân bắt đến thỉnh tội nhưng lại bị Lăng Sở Nhược chọc cho tức giận
"Được, ngươi không chữa thì thảo dược ở nơi đây cũng không có chỗ dùng, chi bằng để ta phá hết đi" Nụ cười nhàn nhạt tỏa trên môi khiến người khác không rét mà run, chưa bao giờ Diệu lão bà nhìn thấy đôi mắt vốn nên bình lặng đó lóe lên tia độc ác mà nghiêm túc như vậy.
"Tiểu chủ.." Bà liền sốt ruột can ngăn, đây là chuyện lớn như thế nào, ảnh hưởng đến tính mạng của toàn tộc.
" Ngươi...ta không ngờ ngươi độc ác như vậy" Cung Ly Nhật bị Diệu lão bà nhéo vào người, vừa đau vừa tức nghẹn họng
"Đến, đừng giở trò, ta còn có thể làm hơn như vậy"
Lăng Sở Nhược đứng thẳng dậy, lạnh lùng liếc nhìn Cung Ly Nhật, nàng giống như một người hoàn toàn khác, không thoả hiệp, không còn lịch thiệp nể nang như ngày thường. Cung Ly Nhật nhuệ khí hoàn toàn bị đánh bại, nàng không dám nhìn vào mắt nữ nhân đáng sợ kia, chỉ biết cúi đầu ủy khuất
"Ta cũng không có cách giải" Gai ốc nổi lên khắp người, Cung Ly Nhật biết người kia lại đang dùng ánh mắt khủng bố nhìn nàng. Nàng vội nói tiếp "Nhưng nếu tìm được Bách Linh Chi thì chỉ trong khoảng ba ngày sẽ hoàn toàn bình phục"
"Bách Linh chi?" Diệu lão bà kinh ngạc thốt lên, Lăng Sở Nhược không phải lần đầu nghe đến loại linh chi kỳ diệu này, có điều không ngờ nó có thật. Nhìn phản ứng của Diệu lão bà liền biết không dễ có được, nàng trầm ngâm hỏi
"Có thể tìm được ở đâu?"
"Cái này hơi khó" Cung Ly Nhật đưa mắt nhìn Diệu lão bà, Diệu lão bà liền tiếp lời
"Là ở chỗ pháp sư Ma Duy, chính là cái người đã tạo nên ảo ảnh chỗ cây cầu đỏ. Hôm nay chúng ta cũng đã giao nộp một người cho chúng"
"Giao nộp người, là hôm nay sao?" Lăng Sở Nhược có chút giật mình nhớ lại, đúng là lúc nàng rời đi có thoáng thấy một tiểu cô nương bị trói. Sau đó vì chuyện của Lãnh Nguyệt Thanh mà phân tâm, nàng cũng không nhớ đến tiểu cô nương kia nữa. Nàng nhíu mày
"Dẫn ta đến đó, hy vọng có thể cứu kịp"
Quyết định của nàng khiến cả Diệu lão bà lẫn Cung Ly Nhật đều giật mình. Trước giờ chưa từng có ai dám ngông cuồng nói rằng muốn đi cứu người, tộc trưởng của các tộc khác sau nhiều lần nổi dậy không thành công cũng đã chán nản cụp đuôi. Tuy nói rằng Lăng Sở Nhược là hậu duệ của Phượng Hoàng nhưng năng lực của nàng thì chưa ai biết, phải nói pháp sư Ma Duy có pháp lực rất kinh khủng, những năm này pháp lực ngày càng tăng cao, ngay cả Phượng Hoàng tiền nhiệm trở về cũng chưa chắc là đối thủ của hắn.
"Cứu người? Ngươi bị điên rồi" Cung Ly Nhật lắc đầu kinh hãi, nhìn Lăng Sở Nhược như thể quái vật. Nàng tuy rằng cũng không muốn có người nào bị bắt đi nhưng đây là chuyện không tưởng.
"Đúng vậy đúng vậy, ngươi không biết lão ma đầu đó kinh khủng thế nào đâu" Diệu lão bà cũng lắc đầu nguầy nguậy
"Bình thường các ngươi hộ tống người bị hiến tế đi đến đâu?" Lăng Sở Nhược không quan tâm đến việc bị phản đối, vẫn điềm đạm hỏi
"Cái này, bọn ta để họ đến bìa rừng, pháp sư Ma Duy rất quan trọng giờ giấc, nếu không đến giờ Dậu thì sẽ không cướp người" Diệu lão bà tuy không tình nguyện nhưng vẫn phải trả lời
"Giờ Dậu? Làm thế nào để biết là đến giờ Dậu?" Lăng Sở Nhược nhìn ra ngoài, bầu trời vẫn luôn sáng như vậy, nàng không thể tính giờ
"Bây giờ đang là giờ Thân, chúng ta dựa vào sức gió để tính giờ" Diệu lão bà vẫn không cam lòng, lựa lời khuyên nhủ Lăng Sở Nhược "Tiểu chủ, ngươi ở đây đi thôi, không kịp đâu"
Lăng Sở Nhược âm thầm tính toán, vẫn còn một canh giờ nữa, dù chỉ là một tia hy vọng nàng cũng sẽ không thể từ bỏ, nàng muốn đến được hang ổ của pháp sư Ma Duy thì chỉ có cách đó "Ta vẫn sẽ đi"
"Ngươi thực sự muốn đi cứu người?" Cung Ly Nhật dùng ánh mắt nửa tin nửa ngờ để nhìn nàng, là một công chúa, nàng ta không hy vọng nhất là dân làng bị bắt đi như vậy.
"Dù thế nào cũng phải thử, không thể để bọn họ ăn thịt tiểu cô nương đó được, hơn nữa ta nhất định chữa được đôi mắt của Thanh" Nàng cương quyết trả lời
Cung Ly Nhật dần bị nàng thuyết phục, thanh âm cũng dịu đi "Ngươi có mưu kế gì không?"
Lăng Sở Nhược nhắm hờ mắt, tập trung điều khiển năng lực. Thời gian gấp gáp, nàng cũng không mong có thể sử dụng nhuần nhuyễn nhưng ít nhất cũng sẽ không quá bỡ ngỡ.
Nàng cảm thấy trong người khác lạ, giống như là đang kết nối với cái gì đó. Trước mắt nàng chính là hình ảnh khu rừng cấm. Phía xa xa là cây cầu màu đỏ cũ kỹ, xung quanh là khu rừng xanh mướt mát, thậm chí nàng còn nghe thấy cả tiếng nước.
Kia rồi, Lăng Sở Nhược cả người phấn khích. Nàng nhìn thấy một đám người đeo mặt nạ đang nhảy múa xung quanh tiểu cô nương bị trói đến run rẩy. Tiểu cô nương thật đáng thương, đám người hô hố cười chạm tay bẩn thỉu sờ soạng khắp nơi. Lăng Sở Nhược vừa nhíu mày, một cành cây to liền đổ xuống, đám người kia liền hoảng sợ chạy quanh.
Lăng Sở Nhược khẽ mở mắt, những nhánh cây từ bên ngoài rón rét tiến vào, mầm cây xanh tươi mơn mởn cọ cọ vào tay nàng như đang làm nũng. Nàng có cảm giác cực kỳ quen thuộc, cảm giác đó khiến cho nàng yêu thích như thể đã ngấm sâu vào trong máu. Chúng chính là những thực thể sống có thể hiểu được ý muốn của nàng. Nàng có thể nhìn thấy thứ mà chúng nhìn thấy, con đường mà những kẻ kia đang đi.
"Ta có thể khống chế được rừng cấm, trước hết ta cần người dẫn đường, thời gian gấp gáp, ta đã chặn đường làm chậm trễ thời gian chuyển người, ít nhất cũng phải hơn một canh giờ bọn chúng cũng không thoát được"
"Được, ta dẫn ngươi đi" Cung Ly Nhật nghiêm túc chỉ vào mình, Lăng Sở Nhược ngược lại không tin nàng ta
"Ngươi sao?" Nàng buồn cười hỏi lại
"Dĩ nhiên, ta biết đường tắt đến đó rất nhanh, nhưng ta nói trước, nếu có chuyện gì thì ta sẽ chạy trước, ngươi tự lo liệu lấy đi" Cung Ly Nhật hất mặt nói, thái độ vô cùng tự mãn.
"Nhật nhi" Diệu lão bà kéo tay Cung Ly Nhật, đứa trẻ này lại muốn gây chuyện gì đây
"Được, vậy đi thôi" Lăng Sở Nhược quyết định tin tưởng nàng thêm một lần nữa, không muốn để Diệu lão bà cản trở, nàng quay người đi trước.
Bỗng dưng nàng đứng khựng lại, Diệu lão bà và Cung Ly Nhật cùng trợn mắt nhìn, Lãnh Nguyệt Thanh không biết từ lúc nào đã tỉnh, đưa tay giữ lại Lăng Sở Nhược. Cảm nhận được hơi ấm, lòng nàng bỗng chốc bình lặng
"Ta cũng đi"
Lăng Sở Nhược quay đầu nhìn vào đôi mắt không có tiêu điểm của Lãnh Nguyệt Thanh, thanh âm có chút nghiêm khắc "Ngươi nghỉ ngơi đi, ta sẽ sớm chữa được mắt cho ngươi"
Lãnh Nguyệt Thanh im lặng không nói, mặc dù biết nàng không thể nhìn thấy nhưng Lăng Sở Nhược vẫn cảm thấy áp lực. Nàng nhẹ rút tay ra nhưng lại bị nắm chặt hơn, chẳng cần giằng co lâu, trong chốc lát cả người nàng đã nằm gọn trong lòng người đang nằm trên giường.
Lăng Sở Nhược trợn mắt, đỏ mặt nhìn Diệu lão bà và Cung Ly Nhật đang há hốc miệng đứng một bên. Hai người này, còn không biết quay mặt đi, không biết xấu hổ như vậy. Nàng vùng vẫy, bất đắc dĩ thấp giọng năn nỉ
"Lãnh Nguyệt Thanh, ngươi làm gì vậy? Ở đây còn có người"
"Vậy sao? Ta không nhìn thấy" Lãnh Nguyệt Thanh lạnh lùng đem nàng đặt dưới thân, gương mặt dần dần áp xuống. Lăng Sở Nhược cả người khẩn trương, nữ nhân này thật sự không nhìn thấy gì sao?
Hơi thở nhàn nhạt phả ra, tóc mái rũ xuống gò má cho thấy Lãnh Nguyệt Thanh thực sự động thủ, trong đầu Lăng Sở Nhược liền loạn lên, nàng xấu hổ muốn chết đi rồi, bộ muốn để cho một già một trẻ thấy xuân cung đồ sống sao, sau này nói nàng làm sao ngẩng mặt nhìn người được nữa? Lăng Sở Nhược khóc không ra tiếng, nàng vội dùng tay áp lên đôi môi lành lạnh của Lãnh Nguyệt Thanh
"Khoan...khoan đã, ngươi muốn đi thì đi, muốn đi thì đi"