Câu Dẫn Thái Tử Đại Nhân

Chương 56



Lăng Sở Nhược không còn mặt mũi nào nhìn Diệu lão bà và Cung Ly Nhật, nàng thậm chí còn không thèm để ý đến Lãnh Nguyệt Thanh đang đi ở phía sau. Lòng nàng lúc này rất loạn, nếu đến gần một chút thậm chí còn nghe thấy tiếng tim đập mạnh. Tuy không nhìn rõ được mặt nàng nhưng Lãnh Nguyệt Thanh có thể hình dung được trong đầu, khóe môi cong cong tạo thành hình bán nguyệt.

Lăng Sở Nhược khẽ liếc mắt, lửa giận càng thêm nồng đậm, xen vào đó là nỗi bức bối không thể giải tỏa được. Nàng vô thức đưa tay lên má, cảm nhận được hơi ấm vẫn còn chưa tan. Tuy rằng không phải lần đầu tiên nhưng vì sao Lãnh Nguyệt Thanh có thể tự nhiên như vậy? Chẳng lẽ đối với tam cung lục viện, nàng ấy cũng như vậy sao? Càng nghĩ, nàng càng cảm thấy khó chịu.

Diệu lão bà không như thường ngày cười nói ồn ào, lúc này bà cảm thấy trong lòng rất bồn chồn, mặc kệ Cung Ly Nhật không ngừng ồn ào, bà chỉ ậm ừ đáp cho có lệ. Đường đi vào rất dễ dàng, mọi thứ đều tự chuyển động khiến cho việc chuyển động rất dễ dàng. Tuy nhiên Cung Ly Nhật nào từ bỏ cơ hội này, nàng đi thụt lùi, ôm lấy cánh tay Lãnh Nguyệt Thanh.

"Để ta đỡ ngươi, chỗ này rất khó đi"

Lăng Sở Nhược khẽ liếc mắt, thầm mắng Cung Ly Nhật không biết liêm sỉ. Bất qua nàng lấy cớ gì để nói người khác đây. Cung Ly Nhật to tiếng cốt để chọc tức Lăng Sở Nhược, bắt gặp ánh mắt hờn giận kia, nàng ta liền rất vui vẻ. Không để Cung Ly Nhật đắc ý lâu, Lãnh Nguyệt Thanh đã đẩy nhanh cước bộ, không chút dấu vết phủi tay nàng ta ra.

"Cẩn thận một chút, hướng gió thay đổi rồi"

Cung Ly Nhật mặt mày bí xị nhìn Lãnh Nguyệt Thanh chuẩn xác kéo tay nữ nhân áo đỏ, người gì mà không lịch sự chút nào. Bao nhiêu giận dỗi trong lòng Lăng Sở Nhược đều bị hành động của Lãnh Nguyệt Thanh xua đi, ý cười lan tỏa trong ánh mắt. Xem như nàng ấy vẫn còn có chút lương tâm.

"Sao mà tối quá vậy, xảy ra chuyện gì?"

Cung Ly Nhật đột nhiên hoảng hốt kêu lên, từ khi sinh ra đến giờ đây là lần đầu tiên nàng thấy Yên Dược cốc tối tăm thế này. Diệu lão bà kéo nàng lại gần, bốn người tựa vào nhau một cách dò xét.

"Chuyện gì vậy? Sao lại xảy ra chuyện này?" Lăng Sở Nhược thở gấp, xung quanh cảnh vật như đang gào thét cầu xin sự cứu rỗi, đáng tiếc nàng không thể điều khiển nổi nữa.

"Xem ra bọn chúng đến rồi" Diệu lão bà không phải lần đầu nhìn thấy cảnh này, có điều trận cuồng phong lần này rất dữ dội, làm bà liên tưởng đến chuyện cách đây gần hai mươi năm về trước, nỗi bồn chồn trong lòng hóa thành lo lắng, bà thấp giọng nói tiếp "Có phải Ma Duy đã biết tiểu chủ đến hay không?"

Lãnh Nguyệt Thanh hơi nghiêng đầu nghe ngóng, bên tai vang lên tiếng thở khò khè rất quen thuộc, đối với nàng, loài động vật này vừa là bạn vừa là thù.

"Cẩn thận một chút, mãng xà đến rồi" Hơn nữa còn đến rất đông

Cung Ly Nhật nghe được câu nói này, gương mặt liền tái mét muốn hét lên, nàng từ nhỏ đã sợ nhất là rắn. Nàng ngơ ngác nhìn xung quanh, vô số những con mắt xanh thẳm đang trừng trừng nhìn lại, tiếng khò khè càng lúc càng gần, thậm chí nàng còn có cảm giác trơn trơn lạnh lạnh ở dưới chân.

Đến thật nhanh, Lãnh Nguyệt Thanh vung kiếm, chém đôi con rắn nhỏ đang bò đến gần Cung Ly Nhật, máu bắn lên người nàng ta tanh ngòm lạnh buốt.

"Nhật nhi" Diệu lão bà đoán được nàng định làm gì, liền đưa tay lên bịt miệng nàng nhưng không kịp. Giữa nơi rừng thiêng nước độc, tiếng thét như kích thích đám độc vật kia nổi loạn, hàng trăm con rắn lao thẳng đến chỗ bốn người, Cung Ly Nhật nào chịu được mỗi sợ hãi này, lăn ra đất ngất xỉu.

Lãnh Nguyệt Thanh một thân mồ hôi ướt đẫm áo, nàng dùng áo choàng chùm kín người Lăng Sở Nhược, nghiến răng nắm chặt trường kiếm. Số mãng xà quá nhiều, cho dù là lúc mắt sáng cũng không chắc có thể bảo hộ Lăng Sở Nhược không chút vết xước, huống hồ mắt nàng lúc này lại không thấy đường.

Diệu lão bà trước khi đi cũng đã có chuẩn bị, nhưng với số mãng xà này, cho dù dùng hết thuốc bột cũng không làm lui được nửa phần. Bà ngồi dưới đất ôm lấy Cung Ly Nhật, sắc mặt tái mét không thôi. Mãng xà bò bò đi đến, chĩa những cái lưỡi đỏ như muốn vần con mồi, miệng mở rộng lòi ra hai chiếc răng năng. Lãnh Nguyệt Thanh vung kiếm không ngừng, không rảnh để nhìn sang hai người dưới đất. Quả thực là một cuộc hỗn chiến.

Diệu lão bà thở dài một hơi, đau xót nhìn Cung Ly Nhật, bà chết cũng không sao, nhưng hài tử này còn quá trẻ. Bà rắc nốt số bột đuổi rắn lên người nàng, còn mình thì nhắm mắt phó mặc số phận.

Đúng lúc mãng xà đang ngoác cái miệng đỏ lòm ra thì chưởng phong như vũ bão đi thẳng đến làm nổ tung cả những con ở xung quanh. Máu đỏ tuôn như suối chảy, mùi tanh tưởi lan tỏa trong không khí nghe thật lợm giọng. Diệu lão bà há hốc mồm, không tin được một người mới bước xuống từ giường bệnh lại có thể tung ra được sức lực lợi hại như vậy.

Đám mãng xà càng điên cuồng giận dữ trước cái chết của đồng loại, chúng đồng loạt xông về phía hai người Lãnh Nguyệt Thanh và Lăng Sở Nhược. Diệu lão bà đưa tay lên miệng, cố kiềm chế tiếng hét sâu trong họng, sống đến từng tuổi này, bà chưa từng thấy cảnh tưởng nào kinh tởm như vậy. Hàng trăm con mãng xà xanh đỏ bò trườn lên nhau, quấn lấy nhau, bò cả lên cả những mảnh vụn của máu và xác chết nhơ nhớp của đồng loại, phát ra những tiếng kêu ghê rợn như muốn kêu gọi thêm đồng loại. Lãnh Nguyệt Thanh một tay cầm kiếm, một tay ôm lấy Lăng Sở Nhược đã được bọc kín người, sống lưng nàng thẳng tắp, cả người tỏa ra khí tức nguy hiểm.

Đột nhiên trên trời xuất hiện một tia sáng hung hãn, đẩy tan đám mãng xà nhanh như lốc xoáy. Lăng Sở Nhược hét lên một tiếng rồi vô lực ngã vào lòng Lãnh Nguyệt Thanh.

"Lăng Sở Nhược, ngươi bị làm sao?" Lãnh Nguyệt Thanh ôm lấy nàng, thanh âm mang chút gấp gáp lo lắng. Diệu lão bà vội đỡ Cung Ly Nhật đến gần, đưa tay bắt mạch cho Lăng Sở Nhược

"Chân khí loạn quá, vừa rồi chắc chắn tiểu chủ đã dùng hết sức"

"Có nguy hiểm không?" Lãnh Nguyệt Thanh vội hỏi, biểu tình hết sức lo lắng. Diệu lão bà lắc đầu trấn an

"Nghỉ ngơi một lát sẽ ổn"

Lăng Sở Nhược vẫn còn ý thức, nàng nghe được hết những lời của Diệu lão bà. Có điều nàng chẳng thể nào nói được, trong đầu nàng lúc này có rất nhiều thứ, rất rất nhiều thứ, rất đau, rất khó chịu.

Lãnh Nguyệt Thanh cảm nhận được nỗi đau đớn của nàng bằng cái nắm tay thật chặt. Lăng Sở Nhược thậm chí còn không ý thức được nàng đã cào cấu người nàng yêu thương đến bật cả máu.

"Công tử, tay ngươi chảy máu rồi" Diệu lão bà tinh mắt nhìn sang, Lãnh Nguyệt Thanh lắc đầu ra hiệu, sau đó thấp giọng trả lời

"Có người đến" 

Diệu lão bà lật đật ôm Cung Ly Nhật lùi về phía sau, tuyệt đối tin lời nữ nhân trẻ hơn mình rất nhiều tuổi này, ở nàng toát ra vẻ đáng tin cậy mà không phải ai cũng có. Đó không phải là khí chất của chính nhân quân tử, mà là sự điềm tĩnh đến lạnh lùng khiến cho người khác không thể khinh thường. Lãnh Nguyệt Thanh bế Lăng Sở Nhược định rời khỏi nhưng dường như có một cỗ lực lượng vô hình đẩy ngược lại. Nàng lùi về phía sau ba bước, mày khẽ nhíu lại.

"Công tử, bọn họ chính là thuộc hạ thân tín của pháp sư Ma Duy"

Diệu lão bà thoảng thốt kêu lên, từ trong bụi cây phóng ra một toán người cầm đuốc sáng trưng, gương mặt vẽ những hình thù rất quái đản. Lúc này Cung Ly Nhật cũng đã tỉnh lại, trước mắt là một biển lửa lại thấy Lăng Sở Nhược được bảo bọc cẩn thận liền rất tức tối.

"Lăng Sở Nhược, là do ngươi khiến bọn ta lâm vào tình thế nguy hiểm này, ngươi làm gì đi chứ" Lăng Sở Nhược vẫn bất động, không rõ có thể nghe thấy hay không.

Đám pháp sư tạo thành một vòng tròn, bắt đầu nhảy những điệu múa kỳ quái. Ánh lửa bập bùng lúc chớp lúc tắt tạo thành hình một con mãng xà thật to lớn. Cung Ly Nhật hoảng sợ lùi lại, túm bừa lấy chiếc áo choàng trên người Lăng Sở Nhược.

"Ngươi...chẳng phải ngươi là truyền nhân của Phượng Hoàng sao? Ngươi có thể điều khiển được khu rừng này. Ngươi tỉnh dậy đi"

Vẫn không có ai đáp trả.

Diệu lão bà như muốn nín thở, bà đã từng thấy trận pháp này trong một quyển sách cổ. Bắt đầu từ lần biến cố lớn nhất trong đời bà xảy ra, bà đã luôn tìm hiểu về pháp sư Ma Duy đó, có điều, trận pháp thực sự quá nhiều, nhất thời Diệu lão bà không thể nhớ ra được. 

Gió thổi mạnh mẽ khiến ngọn lửa càng bùng lên dữ dội, con mãng xà hung hãn càng tiến tới mang theo sức nóng kinh hoàng. Lá cây bị đốt vụn kêu lên những tiếng như ai oán. Có điều, Lãnh Nguyệt Thanh lại có cảm giác không đúng lắm.

"Bọn họ có mấy người?" Nàng khẽ lắc đầu, không nghe ra được tiếng chân của đám pháp sư kỳ quái đó

"Mười người" Diệu lão bà cố tỏ ra bình thường nhưng hơi thở rất nặng nề. Cung Ly Nhật trợn mắt nhìn hai người nói chuyện như hờn dỗi không hiểu vì sao bọn họ lại có thể thản nhiên như vậy.

Lãnh Nguyệt Thanh không vội tuốt kiếm, khẽ vỗ về nữ nhân trong lòng đang run rẩy. Thật kỳ lạ, rõ ràng là nhiệt độ rất cao, thế mà người của Lăng Sở Nhược lại lạnh như nước đá. Diệu lão bà ngước mắt nhìn, chưa rõ vì sao Lãnh Nguyệt Thanh không động thủ, trông nàng lúc này thật chậm rãi cũng rất kiên nhẫn.

"Chúng ta...chúng ta sẽ chết đúng không?" Cung Ly Nhật run rẩy trào nước mắt, đối với nàng, hành động của Lãnh Nguyệt Thanh như thể muốn đưa tay chịu trói. Nàng thật sự rất hối hận, không hiểu vì sao lại nghe theo lời của Lăng Sở Nhược, pháp sư Ma Duy là nhân vật thế nào, nàng mạo hiểm là vì điều gì chứ?

"Tình hình thế nào?" Chờ mãi không thấy động tĩnh, Lãnh Nguyệt Thanh nhíu mày hỏi, nàng không thể nhìn thấy, có những thứ rất bất tiện.

"Bọn chúng không tấn công"

Diệu lão bà cũng phát hiện ra điều kỳ lạ, bà nheo mắt nhìn, vẫn không ngớt cảnh giác. Điệu múa càng lúc càng quái đản, không theo bất kỳ một quy tắc nào, tiếng thút thít khóc của Cung Ly Nhật càng khiến mọi việc trở nên kỳ quái. Diệu lão bà quay đầu, đúng lúc đó, mãng xà lửa hóa thành không khí, biến mất không chút tung tích. Ánh sáng bạc lóe lên, xung quanh trở nên yên tĩnh, chỉ còn có tiếng dao đâm vào da thịt là rõ ràng nhất. 

Bình Luận (0)
Comment