"Thanh kiếm dài 70 cm như thế này nhất định là xuất hiện sau thời Xuân Thu!"
"Nếu như là kiếm đồng đen, vậy thân kiếm hình như có hơi nhỏ thì phải!" Kiếm chỉ dùng để đâm, mạnh mẽ đâm vào rồi rút ra, kiếm bảng to thì lực mới lớn, nhưng nếu như đây là kỹ thuật rèn kiếm đồng đen thì cũng khó có thể nói chắc chắn được, ít ra thì giới khảo cổ đã từng phát hiện một thanh kiếm đồng đen làm bằng hợp kim có ký ức, nó có thể chịu một lực uốn cong rất lớn, sau đó lại dần khôi phục lại nguyên trạng.
*hợp kim có ký ức: một dạng kim loại có khả năng phục hồi, không dễ bị bẻ gãy hay hư hỏng. Kim loại này bao gồm Au-Cd, Ag-Cd, Cu-Zn, Cu-Zn-Al, Cu-Zn-Sn, Cu-Zn-Ga, In-Ti, Au-Cu-Zn, Fe-Pt, Ti-Ni-Pd, Ti-Nb, Fe-Mn-Si, v.v..."Trọng lượng rất không bình thường, cho dù bên trong kiếm có được rót thủy ngân đi chăng nữa thì cũng không thể nặng đến như vậy..."
"Mà ngay cả bánh Thiết Cao cũng chưa chắc dày được như thế này!"
*Bánh Thiết Cao: Còn được gọi là Mã Nhân Đường, là đặc sản vùng Tân Cương Nam Cương."Bàn chuyện đứng đắn vào, đám thanh niên các cậu bớt nói leo đi!" Vài giáo sư lớn tuổi nói xong lại quay đầu quỳ rạp trên đất lẩm bẩm.
Vật này quá nặng, không một ai có thể khiêng nó đặt lên trên bàn được, mà chưa chắc bàn làm việc có thể chống đỡ nổi thứ trọng lượng này. Cho nên, người ta phải trải một tấm vải gấm màu đen trên đất, dùng một cái lồng thủy tinh đậy lên, sau đó tất cả mọi người đều đeo bao tay, cầm kính lúp xúm xít lại quan sát.
"Sao không làm thí nghiệm phân tích định lượng?"
"Đừng nói nữa, hoàn toàn không có biện pháp mài được tí bột phấn nào từ thứ này."
Mà bên cạnh đó là một sọt gồm vài cái nhíp, vài lưỡi dao mỏng và mấy thứ công cụ nho nhỏ khác, toàn bộ đều đã gãy.
"Chuôi kiếm không dài, chứng tỏ đây là thanh kiếm chỉ cầm bằng một tay, không phải là loại kiếm cầm bằng hai tay thường được sử dụng khi ra chiến trường, nhưng ai lại có thể cầm được thứ binh khí nặng 749 cân này chỉ với một tay? Không đùa chứ! Chẳng lẽ là Tây Sở Bá Vương, nghe nói Hạng Vũ chỉ dùng một tay là có thể nâng cả một cái đỉnh bằng đồng!"
"Thứ binh khí này thật sự dùng để đâm chết kẻ địch sao? Không phải là đập chết hả?"
Rất không khoa học!
—
Chỉ một trận mưa to hoàn toàn không thể làm dịu được cái không khí oi bức ngày hè, chưa đến rạng sáng, toàn bộ mặt đường đã ráo hoảnh.
Trong con hẻm nhỏ vương đầy rác rưởi, một mùi tanh tưởi hôi thối bốc lên, nước cống men theo những khe gạch trên đất chảy ra bên ngoài, nơi này chính là địa bàn của đám chó mèo lang thang, mà phía trước con hẻm chính là khu phố quán bar và khu chợ đêm phồn hoa náo nhiệt. Tuy rằng tối qua trong thành phố xảy ra hơn mười mấy vụ ẩu đả đánh nhau, còn tổn hại đến cả mạng người, nhưng đa số người vẫn cứ theo nếp cũ mà bắt đầu cuộc sống về đêm của mình.
Cuộc sống ở chốn đô thành chính là như vậy, ngoại trừ những người phải đi làm, phần lớn cư dân sẽ không rời giường trước mười giờ, các khu mua sắm và những cửa hàng cũng phải đến 11 giờ rưỡi mới mở cửa, trời vừa rạng sáng thì chẳng có ai buôn bán cả.
Ngoài đầu hẻm có vài tên mang bộ dạng côn đồ đang ngồi hút thuốc, lại còn hào hứng mắng chửi xua đuổi đám côn trùng.
Ở phía đối diện bọn họ là một loạt nhà trệt thấp bé, trước cửa tiệm uốn tóc gội đầu còn có một bảng đèn nhà nghỉ đang phát ra ánh sáng lập lòe, thỉnh thoảng có vài cô gái và khách làng chơi ra ra vào vào. Mà mấy tên côn đồ này chính là bảo kê trong truyền thuyết, bên trong mấy chỗ đen tối đó đều có lối thông ra phía sau khu chung cư, cho nên ở mấy khúc đầu đường đều có người canh gác.
"Anh hai, mau nhìn mau nhìn, có kẻ khả nghi!" Người trông giữ cửa chợ đêm nhanh chóng vọt qua.
Vừa lúc ngay đầu hẻm có một đôi nam nữ đang nghiêng ngã đi tới, cả người họ toàn mùi rượu, lớp phấn son dày cộm trên mặt cô gái đã lem luốc hết cả, cô ta mặc một cái áo ba lỗ và quần short, chân mang giày cao gót, phần lớn da thịt trắng nõn tinh tế đều để lộ ra, nhưng làn da người đàn ông kia lại còn trắng hơn cả cô gái nọ, chiều cao rất thích hợp để chơi bóng rổ. Mái tóc gã không giống như được nhuộm, dưới ánh đèn còn trông có vẻ lấp lánh, miệng gã trề ra, lầm bầm lầu bầu gì đó không rõ.
"Mày mù hả, chỉ là một tên người nước ngoài thôi!" Tên du côn cầm đầu quát lớn.
"Người nước ngoài mà chịu đến cái chỗ nhỏ bé này của chúng ta sao? Anh nhìn lại đi, MB trên địa bàn anh Hổ cũng không tốt đến mức đó đâu! Cỡ gã mà cần phải bỏ tiền chơi gái à? Ngồi đại trong quán rượu nào đó ngoắc tay là câu được một mớ gái đẹp rồi."
"Chỉ cần không phải là cớm, mày để ý nhiều như vậy làm gì?"
Tên côn đồ kia mất mặt, đành phải ôm một bụng tức tối quay về.
Đôi nam nữ kia vừa bước vào một nhà nghỉ, cô gái nọ liền đột ngột lặng lẽ ngã nhào lên chiếc ghế sofa trước cửa. Người đàn ông nước ngoài say khướt đến nỗi đi cũng đi không nổi kia cởi bỏ hai nút trên chiếc áo sơ mi của mình, nhoài người lên trên quầy tiếp tân, bày ra tư thế mà gã cho là quyến rũ nhất, cười nói:
"Hello! Tôi đang tìm nhà hàng Bóng Đêm."
Cô gái ngồi tại quầy tiếp tân đang cầm di động chơi trò trộm đồ ăn, vừa nghe tiếng liền ngẩng đầu lên.
Cô ta mặc một cái váy màu đỏ dài gần chấm đất, trên môi thoa một màu son đỏ thẫm trông không được tự nhiên lắm, trên cơ bản nếu người thuê phòng nào mà nhìn thấy cô ta, cho dù bên cạnh là một ả điếm dung tục đến mức nào, người đó cũng sẽ cảm thấy ả điếm đó thật sự là một mỹ nhân.
"Chúng tôi từ chối đón tiếp người sống và quỷ nước ngoài." Lạnh lùng liếc mắt một cái, cô gái xấu xí kia tiếp tục cúi đầu chơi trò nông trại trồng rau.
Người nước ngoài tóc vàng kia liền nóng nảy: "Cố* phân biệt cái kiểu gì vợi, tôi là huyết tộc, cũng không phải quỷ."
*Anh đẹp trai này phát âm sai.
"Không có thư giới thiệu, kẻ phi nhân loại có quốc tịch nước ngoài không được vào!"
"Khoan đã, tôi có card của Ngải Tư Ngải Khúc!" Người nước ngoài này nhanh chóng lấy ra một tấm thẻ hội viên siêu thị màu bạc.
Cô gái xấu xí kia rốt cuộc cũng đặt di động xuống, cầm tấm thẻ cẩn thận xem xét, sau đó lười biếng lấy ra một cái kính gọng đen đeo lên:
"Thân vương Cetera?"
"Đúng vậy, bộ cố chưa từng xem phim tôi đóng sao?"
Đối phương lại chẳng thèm phản ứng lại gã, chỉ nhấc cái điện thoại cũ nát trên quầy lên: "Này, một gian ghế lô, khẩu phần đồ uống loại C, khách hàng là quỷ nước ngoài, tiền thuê ghế lô là 150%, tiền thức uống và rượu là 300%"
Cô gái kia đặt mạnh ống nghe xuống, nhìn cái vị huyết tộc đang lăn tăn muốn nói gì đó mà lạnh lùng lên tiếng:
"Phiền anh lần sau nói tiếng Anh dùm, nghe anh nói tiếng Trung quả thực khiến tôi muốn đi chết thêm lần nữa."
"..."
"Đi thẳng rồi rẽ phải, cửa vào ở ngay bồn rửa mặt."
Cái nhà nghỉ này vô cùng tồi tàn, khắp lối đi đều là mấy tấm ván gỗ sứt sẹo rơi rớt, quanh quanh quẩn quẩn nửa ngày rốt cuộc cũng thấy được tấm biển WC, chẳng qua vào ngày hè oi bức thế này thì mùi vị ở đây hơi bị nồng nàn.
—— cái nhà hàng đó thật sự nằm ở đây sao!
Vị ma cà rồng tên là Cetera này cứng đờ người, sau đó liền nhấc chân lên, lơ lửng bay thẳng vào bên trong, cái WC này tồi tàn đến mức chẳng phân ra nam nữ, chỉ có một loạt cửa nhỏ, trên tường treo một cái gương lớn với vài vết nứt, mặt gương được lau đến sáng bóng, nhưng trên gương lại bị người ta dùng bút đen viết lên bốn chữ cong cong vẹo vẹo: Nhà Hàng Bóng Đêm, trông cứ như là một trò đùa.
Gã nhìn nhìn xung quanh, không phát hiện có bất cứ người nào, lập tức đi thẳng vào trong gương.
Trước mắt là một làn hương trầm lãng đãng phiêu tán, nơi gã vừa bước vào cũng treo một tấm gương sát đất, bên trong gương chính là cái WC tồi tàn kia, có lẽ tấm gương này chỉ dùng để quan sát bên ngoài có người đến hay không —— bốn bức tường nơi này đều được xây bằng một loại gạch màu xám đen, từng viên gạch xếp chồng lên nhau trông như một phần mộ, bên trên nhìn không thấy đỉnh, hai bên người là những ngọn lửa ma trơi yếu ớt ánh lên một thứ sắc xanh u ám.
Phía trước là một cái cổng vòm hình bán nguyệt, bên trên treo một cái biển hiệu nửa đỏ nửa đen đề chữ Nhà Hàng Bóng Đêm, mà hai bên là hai cái đèn lồng to tướng màu trắng.
"Ha ha, hữu bằng tự viễn phương lai, bất diệc duyệt hồ." (Có bạn từ phương xa tới, chẳng vui sướng ư?)
Trịnh Xương Hầu mang dép lê mặc quần đùi, loẹt xà loẹt xoẹt từ bên trong đi ra.
"Đã lâu không gặp, ngưới nói cái gì ta không hiểu." Cetera còn đặc biệt bày ra vẻ mặt chân thành tha thiết, cầu phiên dịch.
"A, không sao không sao, để ta đổi lại cách nói khác." Trịnh Xương Hầu hào phóng vỗ vỗ vai vị huyết tộc kia, cao giọng cười nói, "Ngươi không màng xa xôi ngồi máy bay từ Châu Âu tới đây dâng tiền cho ta, thành tâm thành ý để ta chặt chém, ta thật sự rất vui vẻ aha ha ha!"
"..."
Khi dễ ma cà rồng nghe không hiểu cổ văn à?
Hơn nữa khí lực của tên Hạn Bạt này quá khủng khiếp, xương cốt nơi bả vai của Cetera cũng gần như nát vụn luôn, gã liền nhanh chóng né sang một bên chờ thân thể tự phục hồi lại.
"Đương nhiên là bạn bè lâu năm thì ta cũng nên giảm giá cho ngươi chứ nhỉ, vầy đi, tiền thuê ghế lô tính là 129%, tiền rượu thì tính là 250%!"
Nói xong, Trịnh Xương Hầu liền lôi kéo vị huyết tộc đáng thương kia đi vào trong nhà hàng.
Về cách trang hoàng của nhà hàng này, đương nhiên là theo chuẩn mực cao nhất mà đế vương thời cổ đại rất ưa thích —— lăng mộ!
Hai bên lối đi là một loạt tượng người bằng gốm, cùng với những bậc thang cẩm thạch, còn có mấy bức bích họa khổng lồ. Cứ cách một đoạn sẽ có một dãy hành lang trang trí cầu kỳ hoa lệ, đương nhiên nó không thông đến mộ thất, mà là dẫn đến ghế lô của nhà hàng.
Tất cả nhân viên ở đây đều di chuyển bằng cách nhảy, nghĩa là hai tay duỗi thẳng ra phía trước mà nhảy, trong tay bưng một cái khay gỗ rất lớn, bên trên là một cái ấm sứ tinh xảo, còn có mấy dĩa thịt tươi. Nhưng trình độ của nhân viên ở nhà hàng Bóng Đêm này quả thật rất cao, mặc kệ bọn họ nhảy như thế nào, khay mâm chén đĩa trong tay đều chẳng phát ra một chút tiếng động, hơn nữa trên trán mỗi người bọn họ đều có viết một dòng chữ: Nhà hàng chúng tôi không tiếp nhận khiếu nại của khách hàng.
Mặt trước trên quần áo của nhân viên là số điện thoại đặt thức ăn, sau lưng cũng có một hàng chữ: Nhà hàng chúng tôi không có dịch vụ chuyển phát.
"Có muốn ta giới thiệu cho ngươi khách hàng ở ghế lô số bảy không, lắm tài nhiều của, cũng ra tay hào phóng giống như ngươi vậy!" Trịnh Xương Hầu cười tủm tỉm, "Thế nào, thân vương Cetera, chúng ta có thể kiếm chác một khoản từ hắn! Chia bốn sáu!"
"Ý ngưới là?"
"Ha hả... Ngươi biết đấy, ta gần đây... không tiện ra ngoài." Trịnh Xương Hầu chà xát hai tay, sau đó bật cười ha hả, "Ngươi cũng biết mà, kết giới núi Bắc Mang ở chỗ chúng ta bị phá vỡ rồi, vị khách ở ghế lô số bảy vừa ngủ dậy thì phát hiện mình đã bị bắt ra nước ngoài... Nghe đâu hắn vẫn còn một mớ vật bồi táng được cất giữ trong bảo tàng thành phố đấy..."
—
Cục cảnh sát, đội trưởng Chu đang bị phê bình.
"Anh luôn miệng nói nghi ngờ có người chết đuối, lại còn khăng khăng rằng cái người chết đuối kia có liên quan đến sự việc lần này. Trong cục liền điều cần cẩu phái nhân viên tới cho anh, để rồi anh kéo cái thứ này về à? Tôi thấy anh là đang muốn đổi sang nghề khảo cổ đúng không!"
"Trần cục, đây là chuyện ngoài ý muốn, thật mà!"
"Được rồi, anh đừng có nói mấy thứ vô nghĩa với tôi nữa, để giải quyết cái đám phóng viên khoái đặt điều kia, tôi đã muốn sứt đầu mẻ trán luôn rồi! Anh nhớ kĩ cho tôi, mặc kệ là ai hỏi, cho dù là vợ con anh, anh đều phải nói sự việc mất tích ở ngã tư là do đám truyền thông kia bịa đặt ra! Đó chẳng qua là do một chiếc xe cảnh sát gặp trục trặc nên dẫn đến kẹt xe, mấy thứ kia hoàn toàn chỉ là nghe nhầm đồn bậy, người tung tin đồn cần phải bị trừng trị nghiêm khắc!"
Đội trưởng Chu thiếu điều há hốc mồm, nhịn không được hỏi: "Nhưng cục trưởng, có người tận mắt trông thấy."
"Tận mắt trông thấy thì sao? Có hình ảnh thì chính là photoshop, có video thì chính là giả tạo! Còn mấy bài post bàn tán linh tinh trên mạng, chúng ta cứ phái người lén liên hệ với bọn họ, mời bọn họ tới cục cảnh sát uống trà, lừa gạt mấy câu rồi thả đi là xong!"
Đội trưởng Chu hoàn toàn nói không nên lời.
"Đồng chí Chu à, ngồi ở cương vị của chúng ta không phải là dễ dàng đâu, anh cũng không còn là một tên thanh niên nhiệt huyết đầy mình nữa, sao lại không thể nhìn thấu được mấy chuyện này chứ, cứ hễ có chuyện quái dị dính dáng đến "những thứ kia", anh cứ viết một phần báo cáo rồi nộp lên, sẽ có mấy người thuộc chuyên môn đi giải quyết! Còn hiếu kỳ ấy à, xin miễn, cứ coi như đang nghe truyện tiếu lâm là được."
"Ví dụ như... có người nói nhà hàng cương thi nằm trong một cái WC?"
"Nhìn xem, đây đều là mấy chuyện có nói cũng chẳng ai tin! Toàn bộ Trung Quốc có bao nhiêu chỗ ăn chơi, bao nhiêu nhà vệ sinh công cộng, họ tìm được sao?"
"Tôi hiểu những điều mà ngài nói, nhưng..." Đội trưởng Chu cởi bỏ mũ, buồn bã thẫn thờ, "Nói cho cùng, cả xe chúng tôi đều là được Thẩm Đông cứu, cùng rơi vào đập nước như vậy, dù cậu ta có chết đuối thì tốt xấu gì cũng phải vớt được thi thể lên."
"Đã nói với anh bao nhiêu lần rồi, "những thứ đó" vốn chẳng phải người, làm sao mà chết đuối được?"
"Cục trưởng, ngài nhất định là lầm rồi, cuộc sống hơn hai mươi năm nay của thằng nhóc này đều được ghi chép lại trong hồ sơ, sao lại không phải là người được?"
Vị Trần cục trưởng hơn năm mươi tuổi này vừa nghe xong liền lắc lắc tay, sâu xa nói: "Anh đó, nhanh chóng đưa thứ mới vớt được kia đến cục di sản văn hóa hoặc bảo tàng đi, nếu giám định không có kết quả, phải nhanh chóng khóa thứ kia lại, chuyện này vẫn chưa xong đâu!"
Lúc này chuông điện thoại bỗng nhiên vang lên, đội trưởng Chu nhanh nhẹn vươn tay làm tư thế chào rồi liền bước ra khỏi văn phòng cục trưởng.
Sau đó, lúc đóng cửa lại thì loáng thoáng nghe được ——
"Gì? Một cái xác ướp ở bảo tàng thành phố bị mất tích đêm qua?"
Thật sự là thời buổi rối ren mà, đội trưởng Chu móc ra một điếu thuốc, rầu rĩ mà hút.
Một viên cảnh sát trong đội ông ta chạy vội tới, mặt mày hớn hở nói: "Đội trưởng, bên cục di sản văn hóa vừa gọi tới, hỏi chúng ta thanh kiếm kia là từ đâu ra, còn nói đó là quốc bảo! Nó vốn chẳng phải là đồng đen, mà cũng không phải sắt..."
Đúng, rốt cuộc thì cũng chẳng ai biết được đó là thứ gì!
"Sau đó thì sao?"
"Còn sao nữa, cuối cùng thì trở thành vật tế thần được rèn từ thiên thạch ngoài Trái Đất, được đưa tới viện bảo tàng rồi!"
Trong lòng đội trưởng Chu chợt lộp bộp nhảy dựng, điếu thuốc cháy đến bỏng tay. Viện bảo tàng!! Bảo sao lại có linh cảm không tốt cơ chứ?