Cầu Lui Nhân Gian Giới

Chương 24

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Người có linh cảm không tốt không chỉ có mình đội trưởng Chu.

Bầu trời núi Bắc Mang mây giăng dày đặc, tầng tầng lớp lớp âm u chất chồng trông cực kỳ kinh khủng, tình hình này đã kéo dài liên tục ba ngày nay, cục khí tượng địa phương cũng nhao nhao xem tới xem lui ảnh vệ tinh mà nghiên cứu mà phân tích, không phải là đám mây điện áp thấp, cũng chẳng có dấu hiệu mưa bão, vậy thì lượng mây dày đặc kia là từ đâu mà ra? Mùa hè chói chang đột nhiên N ngày không nhìn thấy mặt trời, không trung âm u nhưng chẳng rơi xuống được một giọt mưa, chuyện này thật sự khiến người ta cảm thấy ức chế.

Không chỉ vậy, những cuộc ẩu đả và sự kiện bạo lực cũng nhiều lần phát sinh trong ba ngày này, thì ra thời tiết cũng ảnh hưởng rất lớn tới tính nết con người ta à nha.

Thật ra thì những hình ảnh bất thường mà vệ tinh chụp được đều đã bị một bộ ngành đặc biệt của quốc gia cắt bỏ.

Ví dụ như chuyện trên đám mây có một tốp người đang bận bận bịu bịu, ban đầu bọn họ cũng chỉ đứng trên đó nhìn xuống, rồi lại phát hiện ra với tình hình này thì chỉ còn nước ngồi thủ ở đây mà trường kỳ kháng chiến, cho nên nào là chiếu cối nhuyễn tháp rồi ghế gỗ ghế dựa đều được bày đầy ra trên tầng mây.

Tấm ảnh vệ tinh mới nhất cho thấy bọn họ đang ngồi thành một vòng tròn lớn, một người đứng dậy trông có vẻ như đang phát biểu ý kiến, dáng vẻ cực kỳ hùng hồn. Xung quanh có 50% số người mặc đồ cổ trang, 30% khác thì lại chẳng giống người, còn lại đều là những người mặc âu phục hoặc quần áo thể thao, lạ lùng nhất là có kẻ còn quấn cả khăn trải giường, nhìn tư thế như đang giơ tay biểu quyết kia thì có lẽ bọn họ là đang họp hành gì đấy.

Nếu như có ai không hiểu được tầm quan trọng của kết giới núi Bắc Mang cùng tình hình là nó đã bị phá hủy, dám chắc họ sẽ không nhịn được mà muốn bóp chết cái đám khốn nạn này lắm.

—— bộ mấy người không thể tìm đến chốn rừng sâu núi thẳm nào mà tổ chức cái Đại hội đại biểu giới Tu Chân này hay sao? Chạy lên không trung bày ra một tầng mây dày như vậy làm thảm ngồi, bộ sợ vệ tinh không chụp được mấy người hả? Đờ mờ, vệ tinh ngoài trái đất không chỉ có mình Trung Quốc đâu, Hoa Kỳ Tây Âu có đủ hết đó ha!

"Đây nhất định là âm mưu của bọn Trung Quốc!!"

Ở bên kia đại dương, tập thể các thành viên của bộ ngành đặc biệt đều đồng loạt ngáp vắn ngáp dài, Quốc hội năm nào cũng mời mấy cái người không hiểu tình hình đến làm lãnh đạo, đúng là ngu muốn chết, ai mà chả biết cái đám người tu chân ở quốc gia phương Đông kia đều toàn là tử trạch, bọn họ vốn chả có tí hứng thú nào với cái lý tưởng hủy diệt thế giới hay thống trị địa cầu gì sất, chẳng lẽ mấy người còn có thể mong chờ bọn họ tới xâm chiếm Lầu Năm Góc sao?

*Tử trạch: dạng như Hikikomori ấy.

Đúng là ăn nhiều hotdog quá rồi đó!

Đương nhiên, giới Tu Chân phương Đông cũng không thảnh thơi như những người kia nghĩ, bọn họ mang toàn bộ lực lượng tiền tuyến đến núi Bắc Mang rồi thay phiên chiến đấu, những người có bản lĩnh khiêm tốn đã bị phái đến các thành thị để tranh trừ ảnh hưởng của lũ yêu ma cấp thấp, những người có thể ở trên đám mây mở đại hội rồi cãi nhau đến ngươi chết ta sống kia, tuyệt đối là nhân vật số một số hai trong giới Tu Chân, hoặc là nhân vật quan trọng của các môn phái.

"Ta không đồng ý! Các ngươi đúng là chuyện bé xé ra to!" Một đạo nhân đầu đội quan bác đái cao đứng lên lớn tiếng nói, "70 năm trước, chúng ta gần như đã diệt sạch đám yêu ma ở giới U Minh, mà ngay cả có cá lọt lưới thì cũng là đại thương nguyên khí, hiện giờ mới chỉ qua 70 năm, đám ô hợp này có thể làm được trò trống gì?"

*Quan bác đái cao:

0333655235db0b0bab7ca845b5a0cf19.jpg

"Lời của Bạch Thuật Chân Nhân đã sai rồi! 70 năm này linh khí ở giới Nhân Gian ngày càng giảm sút, trọc khí lại ngày một nhiều thêm, cái khác không nói, chỉ tính đến rác rưởi mà các môn phái ném vào giới U Minh thì có biết bao nhiêu rồi? Số lượng kia so với 700 năm trước còn đáng sợ hơn!"

"Vậy cũng không được, nếu giống như chuyện Trịnh Xương Hầu... phái toàn bộ ra tham chiến, đầu tiên chúng ta sẽ phải điều động nhân thủ phối hợp với phàm giới, đây quả thực chính là mất nhiều hơn được. Bài học 200 năm trước chẳng lẽ còn không đủ làm chúng ta sáng mắt ra?"

Trong tình cảnh ồn ào đó, Dư Côn cúi thân người mập mạp xuống tiếp tục dùng khăn tay lau mồ hôi, lão không phải là sợ hãi hay lo lắng gì, chỉ là bẩm sinh sợ nóng. Lão lặng lẽ liếc mắt nhìn Đỗ Hành đang ngồi bên cạnh, cừ thật, hoàn toàn chẳng thèm nghe mà cứ trợn mắt ngây người như thể đã đi vào cõi thần tiên rồi.

"Này!"

Dư Côn nhỏ giọng nói, "Ngươi thật sự không cảm thấy căng thẳng à?"

"Không phải ngươi đã bảo lão Quách trông giữ miệng núi Bắc Mang rồi hay sao?" Đỗ Hành rất bình tĩnh rất ung dung.

Đám yêu ma lợi hại đều có thật thể, vị đầu bếp của siêu thị Sơn Hải thà rằng ăn sai cũng sẽ không bỏ sót.

"Haiz, ngươi cũng biết mà, hương vị của đám yêu ma giới U Minh thật sự không được ngon lành gì mấy, lỡ lão Quách ăn ngán rồi chạy lấy người thì làm sao? Ngươi đảm đương được chứ? Cái thanh... Khụ, ý ta là thằng nhóc Thẩm Đông nhà ngươi kia chắc cũng đang chạy nhảy vui vẻ lắm nhỉ!"

Đỗ Hành cau mày, cái gì mà chạy nhảy vui vẻ, Thẩm Đông mấy ngày nay đều rất yên tĩnh, có lẽ hắn đã chạy ra ngoài tìm công việc khác, nói không chừng đến cái phòng thuê kia cũng đã không cần nữa —— Đỗ Hành rất hiểu Thẩm Đông, tuy rằng y tôn trọng quyết định của hắn, nhưng trong lòng cũng có chút không vừa ý, thế nên y hiếm thấy mà lộ ra vẻ không vui:

"Nói thẳng ra đi, ngươi muốn gì?"

"Ta đây là đang suy nghĩ cho sự cân bằng sinh thái... Hơn nữa tuổi ta đã lớn như vậy..."

"Sao còn không chết đi?" Đỗ Hành trực tiếp ngắt lời Dư Côn.

"Khụ khụ!" Thật chẳng phúc hậu tí nào! Giám đốc Dư co người lại trên ghế sofa mà than vãn, thật sự là lúc trước lão rất hưởng thụ rất nhàn nhã rất không có chí tiến thủ nên mới có thể nán lại nhân gian, vậy mà bây giờ cũng phải nhìn sắc mặt Đỗ Hành mà sống!!

Thế nhưng, so với lão bằng hữu đã từng trải qua những chuyện kinh thiên động địa, cuối cùng lại hồn phi phách tán trong kiếp nạn, đến cả một mảnh tro bụi cũng chẳng để lại... Dư Côn cảm thấy nhìn sắc mặt Đỗ Hành mà sống thì còn thanh thản dễ chịu hơn nhiều. May mà là Đỗ Hành, chứ không phải mấy thứ này nọ kia có liên quan đến Đỗ Hành.

"Vậy ta đành thành thật với ngươi."

Dư Côn sờ cằm, cười đến quỷ dị: "Có đôi khi, ta đặc biệt muốn đem cái khe hở ở núi Bắc Mang này xé cho to thêm nữa, đâm cho nó thủng lỗ chỗ luôn, khiến đám yêu ma kia đến cái bãi rác cũng chả có mà ở, ngươi nói xem, đến lúc đó bọn họ có thể sẽ làm ầm ĩ đến tận trời luôn không."

"Ngươi đang mơ à, tỉnh đi." Dục vọng và tăm tối sinh ra từ lòng người, không có con người, yêu ma ở giới U Minh sẽ sinh tồn như thế nào?

"Ngươi thật vô vị!" Dư Côn mặt ủ mày ê.

Sau đó lão phát hiện xung quanh nửa ngày cũng không có tiếng động nào, vừa nhấc đầu, liền trông thấy tất cả mọi người đều đang nhìn chằm chằm lão.

"Ha ha, không có gì cả, mọi người cứ thảo luận tiếp đi, ta thuận miệng nói bậy thôi! ~"

Mọi người vẫn không nói lời nào, trừng mắt nhìn từ Dư Côn sang Đỗ Hành, sau đó phát hiện bọn họ chẳng thể làm gì được hai người kia cả. Dư Côn có thân phận đặc biệt, là kẻ có quyền uy nhất trong đám phi nhân loại, mà Đỗ Hành... Ngươi nói từ xưa đến nay có bao nhiêu người sau khi độ kiếp thất bại còn có thể sống mà không bị chém thành mảnh vụn không? Không đúng, là từ xưa đến nay có bao nhiêu người rõ ràng độ kiếp thành công lại vì đánh mất pháp bảo bổn mạng cho nên không thể phi thăng không?

Ngược lại các môn phái đều có mấy vị trưởng lão độ kiếp không thành, chỉ còn nguyên anh mà chạy về tu đến Tán Tiên, nhưng Đỗ Hành ngay cả Tán Tiên cũng không phải, ngươi muốn nói y đã thành tiên rồi ư, cũng hoàn toàn không tính.

Nếu giới Tu Chân có vị nhân sĩ xui xẻo nào có thân phận xấu hổ nhất tương lai mờ mịt nhất, tuyệt đối không phải ai khác ngoài Đỗ Hành.

Chẳng qua, trên danh nghĩa, không phải y vẫn là người có tu vi cao nhất sao?

"Tất cả các môn phái thay phiên nhau, dốc toàn lực giám sát tình hình khe kết giới, hai đội nhân thủ tùy thời tiếp ứng đổi thành ba đội, phòng ngừa giới U Minh bất ngờ tập kích." Đỗ Hành hoàn toàn không nhìn đến các loại ánh mắt mang theo đủ thứ cảm xúc bất đồng của mọi người, trực tiếp quyết định.

Một đám người quay đầu liếc sang Dư Côn.

Dư Côn lau lau cái trán đầy mồ hôi, sau đó trừng lại: "Các ngươi nhìn ta làm gì? Chủ ý của Đỗ Hành vô cùng tốt mà!"

Đám người của giới Tu Chân đồng thời co rút khóe miệng, phản rồi! Mỗi lần họp, người đảm nhiệm mấy việc ba hoa chích chòe này đều là Dư Côn! Đỗ Hành lúc nào cũng chẳng thèm lên tiếng, cho nên thật ra hôm nay các ngươi uống lộn thuốc rồi đúng không!

Nhìn bọn họ tốp năm tốp ba rời đi, đám mây dần dần tản ra, Đỗ Hành bỗng nhiên nhỏ giọng nói:

"Cuối cùng ta cũng có linh cảm xấu rồi..."

Dư Côn giật mình, thiếu điều nhảy dựng: "Ngươi cũng đừng làm ta sợ chứ, ta nhát gan lắm!"

"Ta cũng không biết, cứ cảm thấy có chuyện đã xảy ra nhưng ta lại không hề phát hiện!" Đỗ Hành nhìn chằm chằm vào đám sương đen tràn ngập khắp núi Bắc Mang.

"Bàn Cổ đại thần của ta ơi! Ngươi là bấm đốt tay tính toán, hay là đêm qua xem tinh tượng?"

"..."

"Được rồi, ta đổi cách nói khác." Dư Côn xáp lại gần, điên điên khùng khùng bắt đầu bẻ bẻ mấy đốt tay, "Ngươi xem, bằng năng lực của ngươi, hẳn là không ai có khả năng trực tiếp chém chết ngươi được! Trừ phi là ta nghĩ quẩn trong lòng muốn liều mạng với ngươi... Đừng có trừng, ta nói thật chứ bộ. Hoặc là chúng yêu ma ở giới U Minh dung hợp lại, xuất hiện một công pháp nghịch thiên, có thể chém chết ngươi và ta, diệt toàn bộ ma đầu của giới Tu Chân. Đương nhiên cái khả năng này cũng không quá lớn, hoặc là kế hoạch bí mật hạng A của giới Tu Chân đi đời nhà ma rồi, đệt! Cái này thì độ khó cũng cao lắm, cho nên... linh cảm xấu của ngươi ở đâu ra?"

Cuối cùng, Dư Côn bỗng dưng đứng bật dậy, cứ như phát hiện ra đại lục mới mà kêu lên đầy sợ hãi:

"Chẳng lẽ tận thế mà người phàm nói là có thật?"

"..."

Sự thật chứng minh, nói giới Tu Chân không có tương lai quả thật là rất có lý, cứ nhìn vào người lãnh đạo thì biết. Cái này gọi là binh ngốc ngốc một người, tướng ngốc ngốc cả ổ! (Từ từ, hình như câu ngạn ngữ này không phải nói như vậy)

Chẳng qua lời Dư Côn nói lại nhắc nhở Đỗ Hành, người tu chân không có bất kỳ chấp niệm gì, chuyện có thể tác động đến suy nghĩ thật sự không nhiều. Lần lượt liệt kê ra một loạt thì liền có thể tìm được đối tượng hiềm nghi.

Giới Tu Chân sẽ bị hủy diệt sao? Siêu thị Sơn Hải sẽ đóng cửa sao? Thẩm Đông sẽ —— hửm?

Đỗ Hành không nói hai lời, xoay người bước đi.

Đội trưởng Chu giãy dụa giữa hai suy nghĩ "Coi như không biết chuyện này" và "Đi đến viện bảo tàng xem thử" đang không ngừng quay cuồng trong đầu. Cuối cùng ông ta vẫn cầm lên điện thoại, lúng ba lúng búng nói:

"Alô, viện bảo tàng thành phố đó à... Chào quản lý Vương, là như vầy, chúng tôi vừa thu được mật báo của người nằm vùng, nói là bọn buôn lâu thuốc phiện có khả năng sẽ đến giao dịch ở viện bảo tàng... Đúng! Đúng! Đúng vậy, ở chỗ ngài đều là di sản văn hóa, cũng không tiện mai phục hay đặt bẫy rập được, lỡ đâu va đập vào thứ gì đó thì làm sao chúng tôi bồi thường cho nổi! Cho nên ngài xem có thể lấy cớ là bảo tàng bị mất trộm một bộ xác ướp, ngưng mở cửa trong vòng ba ngày không... Được! Cảm ơn ngài đã thông cảm và phối hợp làm việc!"

Đội trưởng Chu như trút được gánh nặng mà đặt điện thoại xuống, sau đó châm lên một điếu thuốc, tay phải bắt đầu xoa ấn cái trán.

Vài viên cảnh sát trong cục sau khi điều tra hiện trường xác ướp mất tích đã về báo lại, hình dạng những mảnh thủy tinh trông như đã bị đập vỡ ra từ bên trong... Điều này quả thực rất khó tin, có lẽ nếu như đêm nay không đến viện bảo tàng thì sẽ có chuyện không may xảy ra! Thế nhưng chuyện này vốn không phải dễ dàng, mà muốn cách ly vật triển lãm thì lại càng thêm khó khăn, không phải cứ vin vào một cái cớ đơn giản là có thể lừa gạt cho xong chuyện, Trần cục trưởng chắc chắn sẽ không bao che cho ông, dù sao thì người nọ cũng vừa cảnh cáo ông đừng quan tâm quá nhiều đến những chuyện linh tinh này...

Rít mạnh một hơi thuốc, từ từ phun ra.

Chuyện này là sao đây!

Cùng lúc đó, trong viện bảo tàng thành phố.

Sau khi loa phóng thanh lặp đi lặp lại ba lần, những người tham quan đều lục tục bị nhân viên công tác khuyên nhủ rời đi, trong viện bảo tàng rất nhanh đã trở nên vắng vẻ, chỉ còn lại mấy cái camera theo dõi không ngừng xoay tròn và những pho tượng thạch cao, khung ảnh lồng kính, cùng những di sản văn hóa lặng lẽ nằm nơi đó.

Sau khi mấy người bảo vệ làm xong công tác tuần tra, lập tức kéo xuống cửa lưới sắt ở từng sảnh trưng bày một, tắt đi phần lớn thiết bị chiếu sáng, đặt những vật phẩm đặc biệt có giá trị vào mấy gian trưng bày có máy quét tia hồng ngoại chống trộm.

Đợi đến lúc hoàn toàn không còn bất kỳ người nào, một con dơi nho nhỏ màu vàng từ phía sau pho tượng thạch cao bán thân bay ra ngoài, cực kỳ linh hoạt tránh đi những thiết bị thăm dò bằng hồng ngoại, về phần camera, khụ, dơi nhỏ đã ẩn thân.

Phòng trưng bày di sản văn hóa Ai Cập cũng không lớn, bốn phía là những cột đá giả làm thành tượng nhân sư đảm nhiệm vai trò trang trí, trên tường là những bức điêu khắc đầy những chữ tượng hình, nhưng thứ thật sự đáng giá chính là bộ xác ướp đặt trong quan tài vàng nằm bên trong cùng, chẳng qua hiện giờ đã chẳng thấy đâu. Phòng trưng bày cũng bị cảnh sát dùng dải băng trắng vây lại, quan tài vàng lệch sang một bên, những mảnh thủy tinh vỡ vụn cũng còn rải đầy trên mặt đất chưa bị dọn đi.

Dơi vàng nhỏ lượn quanh một vòng, cuối cùng dừng lại trước một cái lồng thủy tinh nằm sát bên trái.

Gã lấy đôi mắt thân vương huyết tộc này ra mà thề, những thứ đồ vật ánh vàng rực rỡ khác đều toàn là hàng giả mạo của loài người, chỉ có cái quyền trượng và dao găm này mới là đồ thật, người Ai Cập cổ sở trường về nguyền rủa, bình thường đều có mùi máu tươi và khí tức oán linh vương vất.

Dơi nhỏ biến thành một người tóc vàng, hả hê đắc ý mà lấy từ trong ngực ra một vật trông như cái bao tải, tiện thể giũ mở nó ra.

Ặc, đây là do Trịnh Xương Hầu đưa, gọi là túi Càn Khôn gì đó.

Gã lấy tay đè lên, một luồng ánh sáng màu đen liền lặng lẽ biến lớp thủy tinh thành bột phấn rơi rụng lả tả, sau đó gã cầm lấy quyền trượng và dao găm nhét vào trong bao tải, thiết bị cảm ứng trọng lượng còn chưa kịp vang lên, đã bị luồng sáng đen phá hủy.

Cuối cùng, gã xếp cái bao tải lại thành một khối đậu hũ nhét vào trong túi áo.

Xong xuôi! Vị ma cà rồng kia vỗ vỗ tay hóa lại thành dơi, mới vừa bay lên, bỗng nhiên ——

"Rầm rầm!" Tiếng động thật lớn vang lên! Hình như là một vật nặng nề nào đó vừa rớt mạnh xuống đất.

Dơi vàng bẹp một cái từ giữa không trung rơi thẳng xuống những mảnh thủy tinh vụn.

"Shit!" Thân vương Cetera ngồi trong dám vụn thủy tinh, toàn bộ quần áo bị rạch nát, cả người đều toàn vết thương, nhe răng nhếch miệng nhảy dựng lên, những giọt máu vương trên vụn thủy tinh lại nhanh chóng ngưng nhập vào thân thể gã lần nữa.

"Rầm rầm!" Lần này là tiếng của một bức tường bị phá sập! Hơn nữa còn chính là bức tường trước mặt Cetera!!

Vị thân vương huyết tộc đáng thương bị nửa bức tường gạch cùng bức tượng nhân sư rỗng ruột rẻ tiền đè bẹp phía dưới.

"Kỳ lạ, đây là đâu?" Thẩm Đông nằm trên đống phế tích mà dụi mắt, cũng không còn cách nào, lớp bụi quá dày mà.

Hình như lúc trước rơi xuống nước có uống vài ngụm thì phải —— kiểu bày trí này, chẳng lẽ dưới nước có lăng mộ Ai Cập sao, đừng có giỡn, Thẩm Đông đứng bật dậy, một mảnh vải gấm màu đen không dài không ngắn vắt trên cổ hắn, hắn không kiên nhẫn gạt đi, sau đó!

"Đờ mờ, quần áo của ông mày đâu rồi?"

Thẩm Đông ngu người, chợt thấy dưới đống gạch vụn có một tên đang bò bò chui ra, sau đó cái cổ cùng cánh tay vặn vẹo trong nháy mắt đã răng rắc răng rắc hồi phục như cũ, máu cũng lại bay về trong người hắn, kẻ này là người sao? Thẩm Đông chợt cảm thấy căng thẳng, cầm một cục gạch lên đập thẳng xuống.

Trước khi hôn mê, vị thân vương Cetera chưa kịp nhìn đã bị trúng một chiêu sau gáy vô cùng nghi hoặc, rốt cuộc là ai, thế nhưng có thể dùng một cục gạch đánh mạnh được đến như vậy mà không làm cho cục gạch vỡ vụn? Nghĩ lại, có thể đánh ngất được thân vương huyết tộc là cái dạng trâu bò gì đây? Lực độ chắc phải ít nhất là một tấn nhỉ!

Nửa tiếng sau, Thẩm Đông mặc quần áo của Cetera ngồi trong cục cảnh sát, ù ù cạc cạc nói với đội trưởng Chu đang gần như muốn ngất xỉu:

"Tôi làm sao biết có chuyện gì xảy ra? Tôi vừa tỉnh đã thấy mình đang ở trong viện bảo tàng, một đám người hô to gọi nhỏ nói tôi là kẻ khả nghi đánh cắp quốc bảo! Cái éo! Lần trước là án liên hoàn giết người phanh thây, tội danh lần này lại càng thêm mới lạ, tôi đi bán gấu trúc làm cái gì?"
Bình Luận (0)
Comment