Nhan Bá Tân nói bảy tám phần về kế hoạch bí mật cho Hạ Lan Khâm nghe, sau cùng mới thỉnh giáo phải làm sao cho thỏa đáng. Hạ Lan Khâm nói, “Chờ thêm một chút nữa.” Khuôn mặt hắn cao thâm khó dò, Nhan Bá Tân nhíu mày, hỏi lại, “Tại hạ muốn thỉnh giáo nguyên do trong đó, không biết tiên sinh có thể nói rõ chăng?”
Hạ Lan Khâm đứng dậy, "Vạn sự sẵn sàng, nhưng gió Đông chưa tới.” Đôi mắt tối đen của hắn cất giấu sự nắm chắc về thời cuộc, mỗi lời nói ra đều có thể khiến người khác tin là thật. Thế nhưng, từ trước tới nay, Nhan Bá Tân luôn làm việc theo phe cánh, y không vừa lòng với câu trả lời rằng phải kéo dài thời gian, mơ mơ hồ hồ này, “Xin hỏi gió Đông là gì?”
"Lúc nãy, Nhan Thứ sử cũng đã nói, hành động lần này là vì diệt Nguyên Gia, nhưng sau đó thì sao? Một khi Thái nữ đăng cơ, chẳng lẽ nàng ta không truy cứu ư?” Hắn nghiêng đầu, chất vấn Nhan Bá Tân.
"Đến lúc đó, thế lực của Tề Châu sẽ hoàn toàn đổi chủ, Nguyên Gia không còn chiếm thế chủ đạo. Cho dù Thái nữ muốn truy cứu, nàng ta hẳn sẽ lo “ném chuột sợ vỡ đồ”. Không đâu, vả lại, động đến các châu đâu có dễ dàng.”
"Nhan Thứ sử nói vậy, hẳn là đã căn cứ vào việc Thái nữ còn lý trí, nhưng ngươi có biết bây giờ, tình trạng của nàng ta thế nào rồi không?” Hạ Lan Khâm nói tiếp, "Thái nữ uống đan dược đã hơn bảy tám năm, hiện tại đã không thể khống chế bản thân, nổi giận vô cớ. Người không còn lý trí như vậy mà có thể lo “ném chuột sợ vỡ đồ” à?”
Ánh mắt Nhan Bá Tân chợt trở nên âm u.
Hạ Lan Khâm lại nói, "Nguyên Gia có ý nghĩa gì đối với Thái nữ? Dựa theo cách hành sự của nàng ta và giao tình với Nguyên Gia, Nguyên Gia rất có thể sẽ là hoàng phu đời kế tiếp. Nếu như lúc này, Thái nữ biết tin Nguyên Gia bị giết chết, ngươi đoán xem, nàng ta sẽ làm thế nào? Đến khi đó, sợ là chẳng thèm quản chứng cớ, tình hình, trực tiếp trút giận xuống hai nhà Nhan, Thôi, ngay cả Ngô vương ở trong cung cũng không thể yên ổn.”
"Theo như những gì tiên sinh nói, chẳng lẽ Nguyên Gia không thể bị diệt? Hắn ta vừa chết, Thái nữ liền nổi giận, chúng ta không có một kết cục tốt nào?” Nhan Bá Tân vừa nghe lời giải thích xong thì lập tức không phục, hỏi lại.
"Hắn dĩ nhiên phải chết, nhưng không được để người trong kinh thành biết.” Hạ Lan Khâm mím môi, xoay người một cái rồi nói tiếp, “Đợi mấy ngày nữa, tới khi đó, hai ta lại cùng nhau thương lượng.”
Nói xong, Hạ Lan Khâm mang tấm thân mệt mỏi ra khỏi cửa, nhanh chóng trở về phòng nghỉ ngơi.
Mà lúc này, chế thư sắc phong Hoàng phu đã được Trung Thư tỉnh truyền ra ngoài, sứ giả rong ruổi trên ngựa, thúc giục nó chạy nhanh về hướng Tề Châu, dọc theo đường núi gập ghềnh khúc khuỷu. Ngày hè nóng bức, vó ngựa chạy như bay, bụi tung lên mịt mờ như sương khói, ngay cả trạm dịch cũng không dám dừng, chỉ để đưa chế thư cho Nguyên Gia ở Tề Châu một cách nhanh nhất.
Tới vùng Hà Nam, mấy sứ giả vừa mệt vừa khát, đành dừng lại ở trạm dịch để xin tiếp viện. Dịch thừa* đưa một túi nước cho họ, nhìn lướt qua cách ăn mặc của mấy người này rồi hỏi, “Các vị quan lớn đi đâu ạ?” Một sứ giả trả lời, “Đi phủ Tề Châu.”
*Quan trông coi trạm dịch
Sứ giả chuẩn bị mang túi nước rời đi, Dịch thừa phu nhân đã mang một bọc lương khô ra, “Phía đông vừa gặp thiên tai, mọi người mang số thịt khô này theo để ăn dọc đường.” Sứ giả cũng không cự tuyệt, nói hai câu cảm tạ rồi bước ra ngoài, phu phụ Dịch thừa đích thân tiễn họ rời đi.
Thừa dịp một người hầu đi dẫn ngựa, Dịch thừa phu nhân tiện miệng hỏi, “Đến Tề Châu có việc vui à?”
"Sao bà lại đoán được?” Khuôn mặt sứ giả vô cùng kinh ngạc, nhưng phần nhiều là ý cười, “Quả là việc vui. Điện hạ đăng cơ, Sơn Đông sắp có hoàng phu rồi.” Nói xong, hắn xoay người, cầm lấy dây cương trong tay người hầu, nói lời cáo biệt với phu phụ Dịch thừa rồi rời đi cùng những người khác.
Tuy lời giải thích của hắn còn chưa sáng tỏ, trong lòng đôi phu phụ Dịch thừa đã có ý định. Đoàn người sứ giả vừa mới rời đi, một người hầu đã cưỡi ngựa chạy khỏi dịch sở, chạy sát theo bọn hắn về hướng Tề Châu.
Lúc đoàn sứ giả đến Ký Châu, người hầu kia đã nhanh chân hơn họ một bước, trực tiếp đi thẳng tới phủ Đô đốc ở Tề Châu.
Rốt cuộc thì Nhan Bá Tân và Hạ Lan Khâm cũng đã chờ được ngọn gió Đông.
Con rắn đen uốn lượn vào nhà, dọc theo hành lang, không kiêng nể ai cả, cuối cùng cũng dừng lại dưới chân Hạ Lan Khâm. Nhan Bá Tân đang thương lượng, vừa thấy con rắn liền liếc mắt chán ghét, nhíu mày lại, kế đó lại nghe Hạ Lan Khâm nói thẳng vào vấn đề, "Việc này đã không còn đường lui. Thắng làm vua, thua làm giặc. Đêm nay, Nhan Thứ sử đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?”
Nhan Bá Tân nghe xong liền tán thành. Y đứng dậy, vuốt cằm, nói, “Chuyện của phủ Tề Châu, tạm thời phải nhờ tiên sinh vậy.”
Lúc này, sắc trời bên ngoài khá âm u, không khí ẩm ướt, dường như sắp có mưa gió bão bùng. Bầu trời không trăng không sao, quả là cơ hội tốt để động thủ. Nhan Bá Tân đích thân dẫn binh xuất phát, chạy thẳng một đường tới quân doanh của Nguyên Gia.
Quân chủ lực không động đậy, chỉ phái một kỵ binh xung phong. Mấy mũi tên lửa rơi vào trong quân doanh như ném từng hòn đá vào hồ nước tĩnh lặng, nhất thời khiến đám binh lính trong đó rối tinh rối mù cả lên. Nguyên Gia đang ngồi trong lều, nghe thủ hạ báo lại thì chợt nhíu mày, “Đã tra ra là ai đánh lén chưa?” Giáo úy* lập tức trả lời, “Không rõ lai lịch của đối phương, nhưng đã sai người ra ngoài dò xét thực hư rồi. Theo tại hạ thấy, có lẽ là bọn chúng đang ngụy trang mà thôi, binh lực không nhiều lắm.”
* 7 cấp quan hàm trong quân doanh: Ngũ Trường - Giáo Úy - Đô Úy - Tham Tướng - Thống Lĩnh - Nguyên Soái - Đại Tướng
"Trước tiên hãy ổn định bên dưới, không được để bọn họ làm loạn trận tuyến, khiến kẻ địch thừa cơ gây họa.”
Nguyên Gia phân phó xong, Giáo úy lập tức cáo lui, Phương Phó tướng đứng bên cạnh hắn liền nói, “Có phải là người của Nhan gia chăng?”
Nguyên Gia nghe vậy liền oán giận, “Nhan gia được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, đúng là đáng chết mà! Ca ca ta đã chết trong tay hắn, cả nhà hắn còn muốn gì nữa? Thù này sớm muộn ta cũng phải báo!”
Phương Phó tướng tiếp tục châm ngòi thổi gió, “Nếu tối nay Nhan Bá Tân tới, hay là Tướng quân mượn cơ hội này để kết liễu hắn đi. Hắn tập kích người khác, danh không chánh, ngôn không thuận, nếu chẳng may chết đi sẽ không có ai dám nói câu nào đâu.”
Nguyên Gia hơi dao động, nhưng vẫn ngồi yên tại chỗ. Lúc này, Giáo úy ban nãy chợt chạy vào lều, bẩm báo, “Tướng quân, là binh lính của Thanh Châu.”
Thanh Châu? Quả nhiên là Nhan Ba Tân! Thằng nhãi này dám tìm tới cửa, đúng là đi tìm cái chết! Nguyên Gia quắc mắt, đứng dậy. Phương Phó tướng cũng đứng theo, đồng thời hỏi, “Đầu sỏ là tên Nhan Thứ sử phải không?”
Giáo úy trả lời, “Hình như là vậy.”
Phương Phó tướng vội vàng nói với Nguyên Gia, “Như vậy là được rồi. Gần đây, Nhan Bá Tân không điều tra được gì, nhất định là chó cùng rứt giậu, bây giờ lại tới cửa khiêu khích! Tướng quân, đây quả là cơ hội tốt để diệt trừ mầm hại!”
Phương Phó tướng dùng hết khả năng để kích động Nguyên Gia, Nguyên Gia tuổi trẻ, tràn đầy khí huyết sôi trào, trong lòng muốn báo thù cho ca ca, vả lại gần đây còn phẫn uất vì bị buộc phải thu mình lại, hắn sớm đã tức giận tới mức bị thiêu đốt rồi.
Hắn lấy áo giáp rồi bước ra ngoài, hùng hổ nói, “Ta phải bắt Nhan Bá Tân chết không có chỗ chôn!” Theo sau hắn, Phương Phó tướng sắp xếp binh lính đi theo. Một đám người láu ta láu táu ra ngoài nghênh chiến.
Thế nhưng, khi bọn họ vừa rời khỏi quân doanh, quân của Nhan Bá Tân đột nhiên biến mất, không gian xung quanh yên tĩnh vô cùng, giống như bị người ta báo tin sai vậy. Lửa giận trong lòng Nguyên Gia đã hoàn toàn cháy rực, nào có dễ dàng buông tha cho cơ hội lần này? Hắn lập tức sai người truy kích. Binh lính bỗng chốc tản ra, thế nhưng, người được phái đi để cấp báo tình hình lại không thấy đâu cả. Nguyên Gia càng chờ càng nóng lòng, hắn quay đầu, nói với Phó tướng, “Ngươi gọi người đi xem thử.”
Phương Phó tướng lại không nghe lệnh của Nguyên Gia, đứng yên tại chỗ, giống như đang cố gắng lắng nghe tiếng động phát ra. Bất thình lình, hắn ta nhìn về phía Nguyên Gia, trong chốc lát đã nắm chặt đao, “Không cần đi xem, bọn họ quay lại rồi.”
Trong vô vàn tiếng động hỗn loạn là tiếng vó ngựa truyền tới, Nguyên Gia chợt lấy lại tinh thần, nhìn ra ý định phản bội trên khuôn mặt của Phương Phó tướng. Hắn lập tức quay đầu, nhìn đám người cầm đao phía sau, “Tên này muốn phản! Bản tướng lệnh cho các ngươi bắt lấy hắn!”
Thế nhưng, binh lính chỉ đứng yên tại chỗ, không dám bước lên, cũng không muốn bước tới!
Nguyên Gia còn trẻ mà đã nắm quyền, tiếng nói của hắn không bằng Nguyên Tín, binh lính thà tin tưởng vị Phó tướng mà họ đã đi theo nhiều năm còn hơn!
Lúc này, Phương Phó tướng đã nhìn thấy Nhan Bá Tân đuổi tới cùng lá cờ của châu phủ, ánh mắt sắc bén của hắn ta lập tức chuyển hướng sang Nguyên Gia đang kinh hoàng. Trong chốc lát, ngọn đao giáng thẳng vào Nguyên Gia.
Một đao liền mất mạng, đầu rơi xuống khi hai mắt còn đang trợn trắng.
Binh lính nhìn đến ngây người, bọn họ không ngờ Phương Phó tướng lại tự mình giải quyết Nguyên Gia như vậy. Lúc này, Nhan Bá Tân mới bước tới, Phương Phó tướng lập tức xuống ngựa, quỳ một gối, “Đã làm thỏa đáng.” Nhan Bá Tân lườm thi thể Nguyên Gia một cái, lạnh lùng trả lời, “Cởi bỏ áo giáp của hắn, xử lý thi thể cho xong; để tránh tin tức bị lộ, các ngươi khoan hãy trở về quân doanh, trước tiên cứ hợp nhất với quân của ta, được chứ?”
Phương Phó tướng đáp “dạ” một tiếng, lập tức gióng trống khua chiêng. Đợi đến khi binh lính đã đi hết rồi, nơi đất trống chỉ còn lại Nhan Bá Tân, Phương Phó tướng và bộ áo giáp của Nguyên Gia.
Phương Phó tướng đưa bộ áo giáp dính máu cho Nhan Bá Tân, nói, “Xin Thứ sử mau chóng thay đồ.”
Nhan Bá Tân đổi giáp, mũ giáp hầu như che hết mặt. Phương Phó tướng đứng ở bên cạnh, nhìn nhìn, “Cũng may là thân hình của Nhan Thứ sử và tên họ Nguyên kia cực kỳ giống, chỉ cần không nói ra tiếng, kế này sẽ được thông qua trót lọt.”
"Nếu có ai đó hỏi thì phải đáp làm sao?”
Phương Phó tướng trả lời, "Tướng quân truy kích, tiêu diệt phản quân, trên đường không may bị thương ở mặt, không tiện lộ diện.” Sau đó, hắn ta nói tiếp, “Tại hạ đã chuẩn bị mặt nạ thật tốt, đến lúc đó, chỉ cần đeo vào là được.”
Lúc này, màn đêm càng trở nên mịt mờ, không khí ẩm ướt xen lẫn mùi mau tanh nồng. Nhan Bá Tân và Phương Phó tướng trở về quân doanh, mọi người chỉ biết Tướng quân tự mình ra trận, nhưng lại nếm mùi thất bại – chẳng những Tướng quân bị thương, binh lính cũng không còn mạng trở về, đúng là vô cùng mất mặt.
Bởi vì Phó tướng ngồi ở đó, cho dù ai cảm thấy kỳ quái cũng không dám hỏi thêm. Tới canh năm, cơn mưa nặng trịch cuối cùng cũng ngớt, sứ giả của triều đình đã tới.
Nhan Bá Tân mang mặt nạ, dùng thân phận của Nguyên Gia để tiếp chế thư của triều đình. Sứ giả chúc mừng xong, mặt khác còn dặn dò y, "Thời gian cấp bách, xin Tướng quân mau chóng về kinh trước ngày đăng cơ của Điện hạ."
"Ừ." Nhan Bá Tân chỉ đáp một tiếng này, còn lại đều giao cho Phương Phó tướng.
Phương Phó tướng nói với sứ giả, "Gần đây, Tướng quân liên tục gặp thích khách, vì bảo vệ Tướng quân an toàn, cần có vệ binh đồng hành."
"Mang binh vào kinh?" Sứ giả chợt cảm thấy khó xử.
"Nếu không có vệ binh đi cùng, lỡ Tướng quân xảy ra chuyện gì ở trên đường, đến lúc đó, người phải trả lời Điện hạ không phải chúng ta mà là các ngươi. Việc này quan trọng vô cùng, các ngươi có gánh nổi không?" Phương Phó tướng trừng mắt, trên mặt hiện lên mười phần hung hãn.
Sứ giả bị dọa giật mình, lườm Nhan Bá Tân đang che mặt một cái, đành gật đầu.
Nhan Bá Tân thấy thế liền xoay người rời đi, Phương Phó tướng theo sát phía sau, y liền chuyển tờ giấy cho hắn ta, "Lập tức báo tin cho Tông Đình."