Cầu Nữ

Chương 59

Editor: Thư

Có một số việc thành bại hay không tất cả đều phụ thuộc vào tốc độ, thí dụ như kế thay mận đổi đào của Hạ Lan Khâm cùng Nhan Bá Tân, một khi trong quá trình chứng thực gặp phải việc gì trì hoãn, liền có trăm ngàn chỗ hở, cuối cùng rất có thể rơi vào thất bại thảm hại.

Cũng may đại điển đăng cơ sắp tới, Sứ giả vội đến độ hận không thể lập tức trở về phục mệnh, đâu còn có thể cho hắn trì hoãn thêm được nữa? Kết quả là, chỉ an bài một gã sứ giả đến Nguyên gia thông báo, mà bản thân "Nguyên gia" ngay cả nhà cũng không có, mang đoàn "thương" binh vội vàng dùng cơm trưa xong liền trùng trùng điệp điệp lên đường.

Bởi vì gần đây Nguyên gia thường xuyên bị kiểm tra nên đã thu liễm cúi thấp đầu hơn rất nhiều, Nguyên Tín, hoàng phu liên tiếp qua đời, càng là đả kích không nhỏ đối với bọn họ, mà lúc này chuyện vui lại truyền báo mà đến, trên dưới Nguyên gia tất cả đều thở phào nhẹ nhõm —— bởi vì điều này nghĩa là Nguyên gia vẫn có người che chở, một khi thái nữ lên ngôi, sắc lập hoàng phu mới, Nguyên gia liền lại có thể nở mày nở mặt trở lại rồi.

Người Nguyên gia lo lắng Nguyên gia có thể thuận lợi đến Trường An hay không nên vội vàng lên đường, lão thái thái thân là chủ nhân một nhà không nhịn được hỏi tới: "Nhưng có người đi cùng hắn chứ?"

Chấp sự đáp lại: "Có Phương phó tướng cùng đi, lại dẫn theo 5000 tinh binh, lão ngài yên tâm đi."

Lúc này lão thái thái mới nhẹ nhõm thở phào một hơi, chờ đợi đứa cháu ruột này còn sống an toàn về kinh, lại vì Nguyên gia của bà mưu cầu vinh quang lần nữa.

Mùa hè ở thành Trường An thế tới hung hãn, ánh nắng gay gắt cùng gió lớn dường như phủi bay hết những lo lắng chồng chất trong thành.

Theo như quy chế của Đại, lăng mộ của Đế Vương chỉ được xây dựng sau khi vua chết, vì vậy hạ táng căn bản là vào ba tháng sau, vậy thì có nghĩa là vào lúc thái nữ đăng cơ, linh cữu của nữ hoàng cùng hoàng phu vẫn chưa được hạ táng. Mà quốc tang bổn triều cũng không cấm gả cưới, thái nữ sắc phong hoàng phu mới thì cũng dễ hiểu, vì mấy chục năm nay nha môn mới có một dịp đại điển đăng cùng đại lễ sắc phong nên loay hoay không biết làm sao, bởi vì quyền lực trong triều thay đổi khiến cho không khí đau khổ cùng thương cảm cũng bay đi mất.

Mọi người sục sôi nhiệt liệt chuẩn bị đại điển, bên trong cung Dịch Đình cung bên trong lại vắng ngắt. Cung điện mà Lý Thuần Nhất vẫn sống khi còn bé giống như trở lại khi còn nhỏ, nhiều lần nửa đêm tỉnh mộng, cũng người đổ mồ hôi lạnh, ngồi dậy lấy lại tinh thần, cũng chỉ có tiếng quạ đen bên cạnh cùng tiếng côn trùng mùa hạ ngoài phòng kêu không biết mệt mỏi, thế mà lại cảm thấy bất đồng với khi còn.

Hằng năm phòng ở mé Bắc âm lãnh, trong mùa hè ở nơi này cũng không ngoại lệ. Cửa sổ từ từ sáng lên, nàng quay lại rửa mặt, nhờ có nước lạnh mà mặt mới có được một chút huyết sắc, ngay sau đó nàng mới thay thuốc cho quạ đen, quay đầu lại liền nghe được bên ngoài có tiếng bước chân.

Thị vệ ngoài điện không hỏi tới nhiều lắm, có thể thấy được chỉ là lệ thường đưa bữa ăn. Cửa điện mở ra, ánh ban mai không chút chậm chạp mà ánh vào, vẫn là lão nội thị nọ đang cầm khay cơm đã xới cùng các món ăn đi tới trước án, sau khi đặt thức ăn xuống đôi tay thu vào trong tay áo, nói: "Xin Điện hạ dùng điểm tâm."

Lý Thuần Nhất ngồi xuống không ồn không ào mà ăn cơm. Lúc này chỉ còn một ngày nữa là đến đại điển đăng cơ của thái tử, chờ sáng mai mặt trời mọc thì đại điển kết thúc, ngôi vị hoàng đế sẽ hoàn toàn đổi chủ, thế cục liền khó sửa đổi hơn nữa. Nội thị nhìn nàng một hồi, nhưng vẫn chưa nhìn thấy sự hoảng hốt và mờ mịt nào từ trên mặt nàng.

Đợi nàng ăn xong, nội thị tiến lên dọn dẹp khay, nhỏ giọng nhắn nhủ nói: "Hôm qua Nguyên gia đã qua Đồng Quan, buổi trưa hôm nay sẽ đến." Hắn nói xong thả bát đĩa không lại khay gỗ, Lý Thuần Nhất mới nhấc mắt hỏi một câu: "Nơi đó của tướng công có động tĩnh gì chưa?"

Nội thị cẩn thận đáp: "Gió êm sóng lặng."

Lý Thuần Nhất thu mắt lại không hề lên tiếng nữa, chỉ chuyển thân ôm quạ đen đi tới cửa điện. Lúc này cửa điện khó có được mở rộng, Lý Thuần Nhất vừa đi tới cửa, thị vệ lập tức cảnh giác, tựa như sợ nàng muốn chạy trốn bèn vội vàng nắm chặt kiếm bên hông. Mà nàng cũng chỉ đứng tại chỗ ngẩng đầu nhìn sắc trời.

Cái nóng của mùa hè không ngừng tích lũy nồng đậm hơn, nhưng ánh nắng lại vẩn đục, trong gió bao hàm hơi thở của bùn đất, phía chân trời là một mảnh trắng xóa.

Có lẽ ngày mai, dân chúng Trường An chưa chắc sẽ nhìn thấy được tráng cảnh mặt trời mọc.

Nội thị bưng khay đá nhanh chóng rời điện, bọn thị vệ cũng không nói lời gì mà đóng lại cửa điện.

Trong điện lại lâm vào bóng đen không hiểu, mà lúc này Tông trạch lại lộ ra ngoài ở dưới ánh mặt trời chói chang, sáng rỡ lại nóng ran.

Tông Như Lai đi bên cạnh giếng lấy một chậu nước, tựa như đối với bảo bối mà rót một chậu nước đầy vào cây dương mai, mới vừa định đến trù phòng tìm ít phèn chua, lại thấy chấp sự bước chân vội vã hướng về phía phòng Tông Đình.

Trong lòng Tông Như Lai nảy lên một chút dự cảm, hắn cảm giác có đại sự gì đó sắp xảy ra.

Bên ngoài cũng truyền rằng Tông Đình muốn hòa ly với Ngô Vương, nhưng Tông Như Lai vẫn không tin. Giữa hình như giữa hai người bọn họ tình nghĩa đã vượt qua ái dục tầm thường giữa nam nữ, khó cắt khó bỏ, hòa ly chỉ là tùy cơ ứng biến, lời đồn đãi rằng "Tông Đình đối với chuyện Ngô Vương bị vây lại cực kỳ lạnh lùng" hôm nay xem ra cũng nhất định là giả, bởi vì thời gian này Tông Đình đi lại với người ngoại giới cũng không ít, thậm chí Tông Như Lai có thể xác định Tông Đình đang trù mưu chuyện gì đấy khẩn yếu để cứu Ngô Vương.

Hoặc là, chuyện này còn lớn hơn nhiều so với hắn dự đoán.

Lúc này chấp sự vào gian phòng của Tông Đình, Tông Đình ốm lấy một chậu cây xương bồ nhỏ lẳng lặng nghe hắn nói chuyện. Chấp sự nói: "Y án của thái nữ được giấu ở bên trái Xuân Phường Dược, Kỷ ngự y chép được một phần gửi tới." Dứt lời đem ghi chép y án của Lý Thừa Phong đưa tới trước mặt Tông Đình.

Tông Đình mở ri liếc mắt một cái: "Kỷ ngự y nói như thế nào?" Chấp sự nói: "Mấy ngày nay thái nữ cũng tránh cho thái y ở ngự y cục chẩn bệnh, Kỷ ngự y cũng không thể tự mình chẩn đoán bệnh."

"Đông cung thì sao?"

"Tin tức Đông cung là, thái nữ đã có gần một tháng không cho đòi người hầu hạ, vả lại không cho người ta đến gần người." Chấp sự trả lời như thế, "Chỉ nói với bên ngoài rằng nên túc trực bên linh cữu của Tiên Đế cùng Chủ Phụ."

Cái cớ quá sứt sẹo, người khác túc trực bên linh cữu còn có thể tin, cố tình tình huống xảy ra trên người Lý Thừa Phong liền hết sức kỳ quái. Tránh né cầu y sư trong ngự y cục đã là nghi điểm nặng nhất, đột nhiên cấm dục lại thêm một nghi điểm nữa, không cho người ta gần mình càng thêm tự bộc nhược điểm. Tông Đình chỉ dùng một tay dọn xong y án, trong lòng ước chừng có ý nghĩ riêng.

Hắn khép y án lại, ngẩng đầu lên hỏi "Dịch Đình có tin tức gf sao?"

"Không có." Chấp sự dừng một chút, "Lúc này Thiên Ngưu Vệ Tạ Trung Lang Tướng đang ở tây sảnh chờ đợi, cần dẫn hắn tới không ạ?"

Không có tin tức chính là tin tức tốt nhất, chỉ là phải uất ức Lý Thuần Nhất nghỉ ngơi ở nới âm lãnh quỷ quái nhiều hơn một đêm nữa. Tông Đình chợt thả hương bồ trong tay xuống bàn: "Cho hắn đến."

Lúc này Tạ Tiêu đã đợi được hai nén hương rồi, chấp sự gọi hắn qua thì Như Lai vừa vặn bưng cây dương mai muốn đưa cho Tông Đình. Tạ Tiêu liếc mắt một cái nhìn vật lạ đến từ phương Nam kia, lại nhìn Như Lai một cái: "Ngươi chính là tiểu thúc thúc của Tông tướng công sao?"

Như Lai gật đầu một cái, ý bảo hắn vào bên trong trước, mình thì bên ngoài chờ. Tông Đình nghe tiếng động, lại nói: "Tam thập tứ thúc cũng tiến vào thôi."

Tạ Tiêu nghi ngờ lại liếc hắn một cái, một mình bước vào Môn Hạm, lúc này Như Lai mới đi theo vào.

Sau khi vào nhà Như Lai để cây dương mai xuống muốn đi, Tông Đình lại nói: "Ngươi lưu lại nghe." Ngay sau đó ngẩng đầu nói với Tạ Tiêu: "Tối nay Nguyên gia liền đến, thái nữ sẽ thiết yến chiêu đãi, đến lúc đó trái phải Thiên Ngưu Vệ, quân trực đêm trong Đông Cung cung cấm, cái nên chuẩn bị đều phải chuẩn bị thỏa đáng, chuyện này liền giao cho ngươi."

Tông Đình thể hiện mười phần tin tưởng, Tạ Tiêu hết sức hưởng thụ. Quân trong Đông Cung phụ trách an nguy của thái nữ, là thế lực tâm phúc của thế nữ, ở nơi này cất giấu một con đường tương đương chuyện không dễ làm, nhưng Tông Đình làm được.

Sách lược của hắn luôn luôn là nhân vật thứ yếu mà thu mua, thứ nhất bọn họ dễ dàng thu mua, thứ hai những người này thường thường có thể cung cấp một sự ủng hộ nhất định ở thời khắc mấu chốt; huống chi lúc trước ở trong quân Đông Cung nữ hoàng cũng cảm thấy đa nghi giống nhau, hôm nay nữ hoàng chết rồi, những thứ tai mắt này liền hoàn toàn rơi vào trong tay một người là Tông Đình.

Lý Thuần Nhất bị giam lỏng ở Dịch Đình, chính là do quân trong Đông Cung trông chừng, nếu muốn cứu nhất định có thể cứu ra, thế nhưng như thế sẽ làm bại lộ nội gian, cũng làm Lý Thừa Phong sinh nghi.

Vẫn yên lặng chờ không động, là vì khiến quá nữ hết lòng tin tưởng quân trong Đông Cung vẫn là tâm phúc không thể hoài nghi.

Tạ Tiêu lại cùng Tông Đình câu thông một vài chi tiết, Như Lai ở một bên nghe được kinh hãi. Thiếu niên mười mấy tuổi, trong đời còn chưa gặp qua mưu đồ lớn gan đến mức muốn che trời, đợi Tạ Tiêu cáo từ, hắn vẫn không thể lấy lại tinh thần.

"Tam thập tứ thúc." Tông đình một câu nói lôi Tông Như Lai đang thất thần trở lại, dứt lời hắn che giấu đáy mắt, cuối cùng nhắm mắt, chậm rãi nói: "Ta không muốn dạy ngươi làm chuyện như vậy, ta nguyện ngươi vĩnh viễn không cần đối mặt với chuyện như vậy, nhưng gặp được cũng không cần sợ, biết mình cần cái gì, bản thân mình sẽ biết nên làm như thế nào. Tổ phụ đã không còn tinh lực lại để ý chuyện, những người cố ý gây sự thì cần kiêng, nếu như trên triều đình ngươi có tìm cách cũng phải chính mình tự đi tranh, trọng trách này ta phải chân chính dời cho ngươi, ngươi sợ không?"

Tông Như Lai ngẩn người, lại lập tức đổi thành ánh mắt kiên định, thẳng tắp đứng trước án của Tông Đình: "Không sợ."

"Vậy rất tốt." Tông Đình nói xong đứng dậy, đem cây dương mai trên bàn đẩy đi qua: "Cây dương mai đưa tới chính là cho ngươi ăn, lấy về thôi."

Gần tới trưa Tông trạch vẫn an tĩnh, Tông Quốc Công ngồi ở hành lang hạ nghe tiểu bộc đọc cho hắn, Tông Đình rửa mặt đi ra cửa Trung Thư Tỉnh, trời nắng vẫn chói chang một mảnh, có gió, nhưng vẫn là nóng bức.

Tiếng ve kêu mệt mỏi, đến xế chiều lúc càng thể hiện một chút hơi sức cũng không có, hẳn là nghỉ ngơi rồi. Quân đội Nguyên hùng dũng mạnh mẽ vào thành Trường An, nhưng chỉ có thể dừng bước ở bên ngoài Chu Tước môn, chỉ có mấy vị sứ giả cùng "Nguyên gia" có thể tiếp tục đi vào bên trong đi qua Thiên Môn phố, đến được cung thành nguy nga.

Long Thủ tượng trưng cho tân vương rất nhanh sẽ hoàn thành. Có tin đồn nói sau khi thái nữ kế vị, ít ngày nữa sẽ dời tới cung thành mới, từ đó cung thành cũ cũng chỉ có thể ôm những chuyện ngổn ngang kia mà yên tĩnh lại, không còn người hỏi thăm.

Nhưng đại điển đăng cơ vẫn làm ở cung thành cũ, thái nữ triệu kiến tân hoàng phu cũng ở chỗ này. Hoàng hôn đến gần, cảm giác nóng ran trong không khí cũng không giảm, buổi tiệc ở điện Lưỡng Nghi đã sớm chuẩn bị tốt, Lễ bộ cũng gõ vang tiếng trống trước Thừa Thiên Môn đưa tới lễ phục cho Đế Vương mới cùng hoàng phu, xa xỉ mà đặt ở trên trường án, dưới ánh đèn cung đình chiếu rọi có vẻ hết sức chói mắt.

Nội thị cất giọng bén nhọn tiếng truyền báo, chính là "Nguyên gia" đến.

Lý Thừa Phong cực ít xuất quan, mà vị đệ đệ của Nguyên Tín này vẫn nuôi dưỡng ở Sơn Đông, vì vậy Lý Thừa Phong chỉ gặp qua khi hắn còn nhỏ. Tiếng truyền báo của nội thị dứt, đèn lồng trước cửa điện xuất hiện bóng của một vị thanh niên cao gầy mặc hoa phục thanh niên, trên mặt là đeo chiếc mặt nạ tinh xảo, che đi hơn nửa gương mặt, chính là Nhan Bá Tân đã cải trang.

Lý Thừa Phong ngẩng đầu lên nhìn sang, hắn đi tới cúi người hành lễ: "Thần gặp qua Điện hạ."

"Nghe nói ngươi ở Sơn Đông bị thương, cho nên che mặt?" Lý Thừa Phong bất giác đưa tay chụp ly rượu, nhưng khi đụng phải chén nhỏ thì trong nháy mắt thức tỉnh rút tay về.

Đây là phản ứng theo bản năng của người kiêng rượu. Nàng cố ý tránh rượu, đúng thật như Tông Đình nói "Độc đã ngấm sâu vào thân" rồi sao? Nhan Bá Tân đứng ở cửa nhạy cảm bắt được sự biến hóa trong động tác của nàng, ngay sau đó lại nghe nàng nói: "Ở trước mặt ta không cần che giấu, lấy xuống đi."

Nhan Bá Tân nói: "Điện hạ không thèm để ý, nhưng thần hết sức để ý, liền cho thần chữa khỏi vết thương rồi lấy xuống."

Lý Thừa Phong ngước mắt đánh giá hắn một phen, cũng sẽ không chấp nhất chuyện này, chỉ vào tiểu án nói: "Ngồi."

Nhan Bá Tân nghe lệnh ngồi xuống, trước mặt rượu ngon món ngon đầy án, là chiêu đãi cực kỳ thịnh tình, nhưng trong đó lại cất giấu tâm tư xấu xa của thái nữ. Ánh mắt Nhan Bá Tân mẫn cảm nhất nhất liếc qua những món rượu món ăn kia, trong tay áo lại siết chặt tờ giấy. Mới vừa nãy trước khi bước vào, gặp gỡ một vị nội thị chăm sóc cây cảnh đang vội, nội thị kia đụng hắn, nhưng cùng lúc lại đẩy một mẩu giấy vào tay hắn.

Thứ nhất là nhắn nhủ những an bài của Tông Đình, thứ hai là dặn hắn ngàn vạn lần không được uống rượu.

Vì vậy lúc Nhan Bá Tân dùng cơm, đương nhiên là đụng cũng không đụng vào ly rượu này. Bên cạnh một nội thị lão thành hỏi "Vì sao tướng quân không uống rượu đây?"

"Uống rượu tăng thêm thương thế, mà ta trông cậy vào thương thế kia mau mau tốt lên." Hắn lườm nội thị một cái kia, đồng thời lại cố ý làm ra vẻ có căn cứ mà trả lời thông qua ánh mắt để truyền đạt cho Lý Thừa Phong.

Lý Thừa Phong hiển nhiên là muốn hắn uống rượu kia, thậm chí nàng ta đã chuẩn bị tốt lắm khiến để tối nay "Nguyên gia" qua đêm ở cung Dịch Đình, cùng với muội muội bị nhốt gần một tháng của nàng ta.

Nhưng lúc này nàng ta lại chỉ nói: "Ngày mai lễ phục phải mặc đều đã thỏa đáng, ngươi thử trước một chút. Nếu có nơi không vừa vặn, còn có thể cả đêm gọi bọn hắn đổi."

Nhan Bá Tân lại hỏi: "Điện hạ thử qua chưa?"

"Vẫn chưa."

"Vậy thì cùng nhau thử thôi." Ánh mắt sau mặt nạ của Nhan Bá Tân sáng quắc, Lý Thừa Phong nghe thấy lời ấy lại cười cười một tiếng: "Ngươi gấp gáp như vậy sao?"

Bên ngoài nóng cực kỳ, thiếu nước nên người mệt rã rời, đội tuần tra trong Đông cung sáu người một tổ nhưng lại có chút lo âu dạo bước dưới mái hiên, hắn cau mày, trong đầu kịch liệt nhớ lại suy tư, cuối cùng bước ngừng lại, chụp ngạch nói: "Có quỷ, trong này có quỷ." Dứt lời liếc thấy một phó tướng khác, vội vàng ba bước hai bước đuổi theo, định định thần hỏi phó tướng kia: "Lúc trước mỗ gặp qua Nguyên Nhị Lang, trên mu bàn tay của hắn có một vết sẹo tương đối đáng sợ, sẹo của một người sẽ không vô duyên vô cớ không có, vậy hôm nay vị vừa đến kia ngộ nhỡ không phải Nguyên Nhị Lang phải như thế nào cho tốt?"

Phó tướng kia hắn một cái: "Không chừng có bôi thuốc gì đây?"

Hắn lắc đầu một cái: "Không biết, ta cảm thấy có quỷ. Bộ dáng thân hình vừa nhìn rất giống, nhưng ngẫm nghĩ vẫn có sự khác biệt."

Phó tướng nghe được hắn nói như vậy, vẻ mặt nhất thời trở nên khẩn trương: "Vậy phải vội vàng thông báo cho Điện hạ mới đúng."

Hai người lại hợp kế, bước nhanh hơn, vội vàng đến điện Lưỡng Nghi.

Mà lúc này Nhan Bá Tân lại bưng ly rượu đi tới trước mặt Lý Thừa Phong, cách trường án không để đi quá giới hạn, cúi người nhìn về phía nàng ta, bên môi nâng lên nụ cười mị hoặc: "Thần đích xác có chút không thể chờ đợi, ca ca đã từng nhiều lần cùng thần nói điện hạ tốt thế nào, thần cũng ngưỡng mộ Điện hạ nhiều năm ——" âm thanh hạ thấp xuống, đồng thời phả vào gần nàng hơn: "Ngưỡng mộ đến độ sắp điên rồi đấy."

Tình thần của Lý Thừa Phong có chút không xong, nhắm hai mắt lại vẫn không còn chút sức lực nào mở ra: "Thật sao? Tướng uống rượu rồi, không cần lo vết sẹo gì, ta đưa ngươi đến chỗ tốt ngủ, sáng sớm mai ngươi chính là Chủ Phụ của cung thành này."

Lúc này ngoài điện im ắng, giống như không có một người, ngay cả nội thị cũng tất cả lui xuống. Nhan Bá Tân nhẹ giơ tay nâng cằm nàng ta lên, ánh mắt sau mặt nạ sáng quắc nhìn chằm chằm nàng, nụ cười bên môi sâu hơn: "Vì sao phải đi chỗ khác, ngủ ở chỗ này không thể được sao?"

Hắn tựa đầu kề bên tai nàng, lúc hôn lúc không hôn, tay lại thăm dò trong tay áo rộng rãi của nàng. Xiêm áo mùa hè mỏng manh, tay liền có thể đụng đến da, đang lúc Lý Thừa Phong sắp ngăn chặn, Nhan Bá Tân cũng đang trên cánh tay nàng ta mò đến chỗ vết thương thối rữa mủ.
Bình Luận (0)
Comment