Editor: Bánh
Beta-er: Cookie Bunny
- -----
Trời mùa thu mưa rét lạnh.
Buổi tối trời mưa, ngày hôm sau thời tiết lại lạnh hơn một chút.
Bây giờ Minh Trăn đang ở trong viện của An Quốc công phu nhân, bên người có hai nha hoàn.
Hai nha hoàn này đối xử với Minh Trăn không nóng cũng không lạnh, nhưng chính Minh Trăn cũng không cảm nhận được, chỉ cảm thấy không còn có người đánh chửi mình mỗi ngày, có thể ăn uống no đủ, mỗi ngày trôi qua cũng rất vui vẻ.
Chỉ có duy nhất một điều là, thái độ của thái thái với nàng không còn hiền hoà dễ gần giống như ngày ấy nữa.
Bây giờ thái thái lại khôi phục lại dáng vẻ cao cao tại thượng, mắt lạnh nhìn Minh Trăn, Minh Trăn không hiểu chuyện, cũng lờ mờ nhận ra, thái thái cũng không hẳn là thích mình như vậy.
Là A Trăn đã làm sai chỗ nào sao?
Minh Trăn cũng không biết nữa.
Trời lạnh sẽ được thêm quần áo mới, có sự việc trước đây của Liên thị làm gương, cho dù La thị không thích Minh Trăn cũng sẽ không ngược đãi Minh Trăn.
Cơ thiếp của An Quốc công rất nhiều, mỗi người sinh sinh một đứa thì cũng đã có bảy tám đứa trẻ, thậm chí phụ nhân dễ sinh đẻ còn có thể sinh được hai, ba đứa, gần đây lại đang có hai tiểu thiếp có thai.
Nhưng mà, nam hài nhi tương đối ít, phần lớn là nữ nhi, thân thể La thị không được tốt, dưới gối chỉ có một Lục tiểu thư Minh Huệ.
Bốn vị tiểu thư đầu tiên đều là thứ nữ, đã sớm xuất giá từ mấy năm trước, đều được gả đến những nhà gia cảnh không tồi làm chính thê, còn các vị tiểu thư khác đều được nuôi ở chỗ di nương các nàng, tuổi tác còn nhỏ.
Đám nam hài vẫn còn đang đi học, bình thường các huynh muội rất ít khi gặp mặt nhau.
Cho dù ở cùng nhau, đãi ngộ của Minh Huệ còn tốt hơn Minh Trăn hàng chục lần.
Đích và thứ khác nhau, nàng là đích tiểu thư, về lý đương nhiên là đem hết thứ tốt nhất cho nàng.
Điểm này ngay cả Minh Nghĩa Hùng cũng ngầm thừa nhận.
Chính A Trăn không cảm thận được, mặc quần áo gì, ăn thức ăn nào hay đeo đồ trang sức gì, bé đều không phân biệt được tốt xấu, mà bé cũng không để bụng những thứ đó, đối mặt với Minh Huệ, bé chỉ coi Minh Huệ là tỷ tỷ.
Nhưng mà gần đây Minh Huệ lại cảm thấy khó chịu với Minh Trăn.
Nguyên nhân thứ nhất là Chu ma ma chết, ở trong mắt Minh Huệ, Chu ma ma là bị Minh Trăn hại chết.
Nguyên nhân thứ hai đó là Minh Trăn ở trong viện của La thị, Minh Huệ không muốn để cho đứa thứ nữ Minh Trăn này ở bên cạnh mẫu thân mình.
Nhìn ở bên ngoài được phu nhân nuôi lớn cũng khác với di nương nuôi lớn, Minh Huệ hiểu rõ những cái này, nàng không muốn Minh Trăn được dựa vào La thị để nâng giá trị con người.
- -----
Quan viên trong triều được hưu mộc năm ngày, hôm nay chính là ngày được nghỉ, sáng sớm An Quốc Công đã nhận được bái thiếp của phủ Tần Vương, ông liền ở trong hoa viên uống rượu ngắm hoa đợi Tần vương đến chơi.
Có hai vị hoàng tử có khả năng thừa kế ngôi vị, một là hoàng trưởng tử Tần Vương điện hạ, một vị khác là Tứ hoàng tử được nuôi dưới gối Quý phi.
Hoàng đế thiên vị Quý phi nên có ý định lập Tứ hoàng tử là trữ quân.
Nhưng quý phi xuất thân bình thường, phụ thân và đại ca mấy năm gần đây được đề bạt nhưng căn cơ không vững, bản thân Tứ hoàng tử thì tư chất bình thường.
Tần Vương điện hạ có Vũ Văn nhất tộc ở đằng sau ủng hộ.
Ngoại tổ phụ của Tần Vương là Đại tư mã đương triều, hoàng đế đăng cơ được là nhờ Vũ Văn nhất tộc, đáng tiếc sau khi lên ngôi lại vắng vẻ Hoàng hậu, cưng chiều Quý phi, khiến cho Vũ Văn gia bất mãn.
An Quốc Công cũng như khác đại thần khác, đều nhìn xa trông rộng thấy rằng người có khả năng ngồi lên bảo vị là Tần Vương.
Chỉ có điều, rất nhiều đại thần biết Tần Vương tài giỏi, tôn kính với Tần Vương có thừa nhưng không có nghĩa là họ ủng hộ Tần Vương.
Đối với nịnh thần mà nói, đế vương mềm yếu không có chủ kiến sẽ có lợi với bọn họ hơn là một bậc đế vương anh minh quyết đoán
An Quốc Công không đứng về phía Tần Vương không phải là vì h4m muốn cá nhân, trên thực tế, ông không phải là một tên tiểu nhân lừa trên gạt dưới.
Sở dĩ luôn giữ lập trường trung lập, bởi thứ nhất là An Quốc Công trời sinh ngạo mạn không muốn kết bè kéo cánh.
Thứ hai là hắn nhìn không thuận mắt phẩm hạnh của Tứ hoàng tử, còn đối với Tần Vương --
Tần Vương tuổi còn trẻ, mới mười ba tuổi mà thủ đoạn tàn nhẫn, lòng lạnh như băng làm cho Minh Nghĩa Hùng cảm thấy không yên tâm.
Những năm gần đây, đám sơn tặc chiếm núi làm vua, ức hiếp bách tính dường như là có âm mưu tạo phản.
Triều đình phái quân đội đi tiêu diệt nhưng phản tặc có võ nghệ cao cường, tinh thông binh lược, bọn họ dựa vào lợi thế địa hình mà đánh cho quân đội triều đình thất bại liên tục.
Mùa đông năm ngoái, Quý phi muốn Tần Vương gặp khó khăn, nên cố ý thổi gió bên tai Hoàng đế, muốn Hoàng đế phái Tần Vương lãnh ba nghìn tinh binh đi trấn áp phản tặc.
Hoàng đế thiên vị Quý phi, lập tức hạ lệnh cho Tần Vương lên đường, chúng thần không đồng ý, Vũ Văn nhất tộc cũng kiên quyết không đồng ý, lấy lý do Tần Vương còn trẻ không nhận được trọng trách nặng nề này.
Nhưng mà, Tần Vương lại lãnh chỉ, hắn sử dụng diệu kế chưa đến hai tháng đã làm cho bọn phản tặc nội bộ tranh đấu, lục đục, trước đây không phải không có mưu sĩ đưa ra kế này, nhưng đối phương bên trong phòng thủ kiên cố, quyền tiền mỹ sắc đều không xi nhê gì.
Tần vương lại thành công làm được, hắn bí mật điều tra xuất thân và tính tình của từng tên thủ lĩnh, một kế mượn đao giết người làm nội bộ đối phương lục đục, không phục lẫn nhau.
Sau đó Tần Vương lãnh binh công phá sơn trại, tự tay chém đầu phản tặc, một đêm giết mấy trăm tên sơn tặc.
Qua chuyện này, bá tánh địa phương tung hô bái phục Tần Vương, những võ tướng từng tiếp xúc với Tần Vương cũng rất phục hắn.
Chuyện khiến cho An Quốc Công kiêng kị không phải là Hoàng đế đem binh quyền giao cho Tần Vương rồi không có cách nào thu hồi lại, cũng không phải do Tần Vương mưu trí.
Hắn bí mật thăm dò một chút thì biết được, mấy tháng Tần Vương chiến đấu với đám phản tặc này, tâm tình có vẻ không tốt, lúc chiến đấu đem hết tất cả những tức giận trút ra, sơn trại hơn mấy trăm người, đều do Tần Vương tự tay chém giết.
Tuổi còn trẻ đã dám đại khai sát giới, sau khi nắm quyền không biết sẽ ra sao...!
An Quốc Công không dám tưởng tượng.
Nói tóm lại, Tần Vương bộc lộ tài năng, cũng không phải là người An Quốc công thưởng thức.
An Quốc công tự rót tự uống, vài chén rượu xuống bụng, rất nhiều tâm sự nổi lên, lúc này Dư Trúc tiến đến truyền lời: "Lão gia, xe ngựa của Tần Vương đến rồi."
An Quốc Công thời trẻ làm võ tướng, thân mình cao lớn, người có thể cao hơn ông ở trong triều cũng không có mấy.
Tần Vương đứng trước mặt ông cũng chỉ đứng tới cằm.
Chỉ có điều, dáng người Tần Vương cao ngất nhưng vẫn là thân hình thiếu niên, không thể sánh bằng thân thể cường tráng của An Quốc Công.
Tần Vương mặc thường phục, đi đến mang theo một cơn gió lạnh, khuôn mặt tuấn mĩ cũng mang chút lạnh lẽo.
Khi nhìn thấy An Quốc Công, hắn nâng hai tay An Quốc Công, ngăn cản ông quỳ xuống: "Minh đại nhân không cần đa lễ, hôm nay cô vương có việc muốn nhờ cho nên đến làm phiền ngài một phen."
Minh Nghĩa Hùng chắp tay: "Tần Vương điện hạ đại giá quang lâm, đây là vinh hạnh của lão thần, mời ngồi."
Sau khi Kỳ Sùng ngồi xuống, nhận trà từ tay gã sai vặt, hắn lấy nắp khêu nhẹ lá trà, nước trà trong vắt, hương trà thanh thanh, lá trà thơm nức mũi, khẽ nhấp một ngụm, Kỳ Sùng liền đặt xuống: "Tháng sau là đại thọ tám mươi của Ngụy Quốc Công, cô đang cố gắng suy nghĩ nhưng không nghĩ ra được lễ vật gì mới tốt."
Nguỵ Quốc Công đã rời khỏi triều đình từ lâu, đó cũng là trưởng bối của Minh Nghĩa Hùng, thời trẻ đã được dẫn dắt chỉ bảo Minh Nghĩa Hùng rất nhiều.
Kỳ Sùng dùng chuyện này để hỏi hắn cũng coi như đúng người.
Chẳng qua con cháu phủ Ngụy Quốc Công bất tài vô dụng, bây giờ đã lụi bại đi không ít, hẳn là không lọt được vào mắt của Kỳ Sùng.
Lần này Kỳ Sùng đến đây, khả năng cao vẫn là muốn dựa sức của mình.
Minh Nghĩa Hùng cười cười: "Khó có được điện hạ nhớ chuyện này, Ngụy Quốc Công lão nhân gia ngài thích thu thập tranh chữ mặc bảo."
Hai người nói chuyện với nhau một lúc lâu, sau nửa canh giờ, nhà ấm trồng hoa của Minh Nghĩa Hùng xảy ra hỏa hoạn, Minh Nghĩa Hùng biến sắc vội vàng đi qua, Kỳ Sùng ở lại trong vườn uống trà.
Minh Nghĩa Hùng là một hán tử thô kệch nhưng lại rất yêu thích hoa lan.
Trong phòng hoa trồng rất nhiều loại hoa quý, những thứ lan này đều là do Minh Nghĩa Hùng phí hết tâm tư mới lấy được, dù ai ra giá cao cũng không bán.
Uống xong ly trà, Lý Phúc ở bên cạnh nói: "Đổi thành người khác, chớ nói là nhà ấm trồng hoa bị đốt, cho dù là cả khố phòng bị đốt cũng không dám một câu không nói đã để người lại, vô duyên vô cớ đắc tội với người.
Vị Minh đại nhân này, ai---"
Hải nạp bách xuyên, hữu dung nãi đại [1], lòng dạ Kỳ Sùng cũng không hẹp hòi đến mức vì một chuyện như vậy mà tức giận.
[1] Hải nạp bách xuyên, hữu dung nãi đại: Biển nạp trăm sông, có thể dung hứa nên thành to lớn.
Ý muốn nói lòng người phải giống như biển nạp trăm sông, bao la rộng lớn, khoan dung độ lượng.
(Tham khảo Tinh hoa.net)
Chẳng qua Minh Nghĩa Hùng là người thẳng thắn, nhưng trong lòng lại có tâm sự, cũng không phải là người không hiểu đối nhân xử thế.
Nếu đổi lại là Hoàng đế ở đây, hắn chắc chắn sẽ không vội vã rời đi, nhưng phải nói, vẫn là địa vị của Kỳ Sùng không đủ để chấn áp đối phương.
"Không sao cả." Kỳ Sùng lãnh đạm nói, "Chờ một chút rồi hỏi thăm xem An Quốc Công tổn thất bao nhiêu, chọn từ phủ Tần Vương một chút kỳ hoa dị thảo đưa tới."
Mẹ đẻ Kỳ Sùng là Hoàng hậu, đất phong là đất Tần, phía sau lại có Vũ Văn nhất tộc ủng hộ, quan viên Nội Vụ Phủ nhìn thì tưởng là người của quý phi nhưng thực chất lại nghe theo lệnh của Kỳ Sùng.
Những kỳ trân dị bảo nào trong thiên hạ, ở trong mắt Kỳ Sùng cũng không tính là hiếm lạ.
Lý Phúc cười cười: "Dạ điện hạ, ngườii ăn mặc có chút phong phanh, hôm nay trời nổi gió lạnh, không bằng đi lại một chút."
Nói thật, cũng không cần lo lắng cho Kỳ Sùng lạnh, kể cả hắn có mặc áo mỏng đi chăng nữa, vị điện hạ này võ công cao cường, thân thể khỏe mạnh, mùa đông ăn mặc vô cùng nhẹ nhàng.
Chính xác hơn là Lý Phúc lạnh, gió lạnh thổi vù vù, muốn rùng mình.
An Quốc công rất biết hưởng thụ, rượu ngon, mỹ nhân, còn nuôi thêm hoa thêm chim, những thứ này không hợp với vẻ thô kệch của ông ta.
Khung cảnh trong hoa viên rất đẹp, khác với quang cảnh trang viên nghiêm túc của các phủ khác.
Hoa viên của An Quốc Công tinh xảo khéo léo, màu sắc mộc mạc.
Lý Phúc đi theo sau Tần Vương, tấm tắc khen ngợi: "Quả thật không tệ."
Qua một cánh cửa thùy hoa, Kỳ Sùng tự nhiên nghe thấy tiếng trẻ con vui đùa ở xa xa.
Nữ hài tử đang nói chuyện chính là Ngũ tiểu thư Minh Phù, năm nay chín tuổi, da hơi đen, ngủ quan dễ chịu thoạt nhìn xinh đẹp lại cơ trí.
Minh Phù cười hì hì với Lục tiểu thư Minh Huệ nói: "Hôm qua nhị ca bắt được một đàn thỏ, trong đó có một con bị què chân, cho đứa ngốc này quả thật xứng đôi."
Minh Huệ hừ lạnh một tiếng: "Nó là một đứa ngốc, sao xứng nuôi thỏ chứ."
Minh Phù phụ họa nói: "Đúng rồi, muội nói chứ, nàng ta ôm thỏ nhỏ ra ăn cỏ, thỏ con què một chân đấy cũng chỉ lớn cỡ một bàn tay, nhảy cũng không nhảy được, muội bảo Trịnh ma ma một chân giẫm chết luôn.
A Trăn vẫn đang khóc, khóc đến mức hai mắt sưng đỏ, chờ sau khi trở về, thái thái nhất định sẽ mắng nàng dung mạo không chỉnh tề, không có bộ dáng của một tiểu thư khuê các."
Các cô nương bị nha hoàn vây quanh, để lại một làn gió đầy hương.
Lý Phúc cười nhạt, nhìn sắc mặt của Kỳ Sùng rồi nói: "Những tiểu nha đầu này còn nhỏ mà đã lợi hại như vậy, thật là không ngờ tới, sau này cho dù gả đến nhà nào, cũng đều là đương gia chủ mẫu khôn khéo."
Không phải chỉ mỗi trong cung mới có cá lớn nuốt cá bé mà ngay cả những công phủ bình thường cũng như vậy, các tiểu cô nương cũng đánh nhau như chọi gà.
Kỳ Sùng không thích kẻ yếu, nghe thấy đứa nhỏ ngốc kia bị khinh bỉ, hắn cũng không có suy nghĩ nhiều.
Hắn từ bé đã mạnh mẽ, một con thỏ què chân, Kỳ Sùng chỉ cần nhìn nhiều thêm một cái, người bên dưới có thể khen thành thỏ ngọc trên trời luôn.
Chính mình phải trở nên mạnh mẽ, người khác mới không dám coi thường.
Một tiểu cô nương không thể bảo vệ được một con thỏ nhỏ, Kỳ Sùng không thể nào đồng tình được.
"An Quốc Công cũng trở về rồi, về thôi."
Hết chương 5..