Editor: Cookie Bunny
- -----
Thời điểm đi ngang qua một hòn núi giả, Lý Phúc nghe thấy tiếng khóc thút thít nhỏ nhẹ, đối phương khóc đến mức thở không ra hơi, hắn đang muốn nói cho Tần Vương, đột nhiên nhớ đến, khả năng nghe của Tần Vương còn tốt hơn so với mình.
Lý Phúc đành ngậm miệng không nói.
Đi lên phía trước, quả nhiên nhìn thấy một tiểu cô nương mặc áo màu hồng nhạt đang ôm một con thỏ nhỏ mà khóc.
Chính là người vừa mới gặp được vào ngày đó ở phủ Trưởng công chúa kia.
Minh Trăn khóc đến mức hai mắt như quả đào, vừa hồng vừa sưng, cái mũi cũng hồng hồng, nước mắt trắng sáng óng ánh rơi đầy mặt, vạt áo trên y phục dính rất nhiều bụi đất, thoạt nhìn có chút nhếch nhác, nàng vừa khóc vừa nói: "Thỏ con ngươi mau tỉnh, thỏ con ngươi mau tỉnh...."
Trong tay nàng ôm một con thỏ nhỏ bị giẫm chết, hẳn là đã được Minh Trăn nhẹ nhàng lau qua, cho nên cũng không thấy trên lông con thỏ có vết bẩn gì.
Bước chân của Kỳ Sùng dừng lại: "Nó đã chết."
Nghe được âm thanh, Minh Trăn nhanh chóng ôm thỏ con vào ngực, nâng mắt lên nhìn người đến.
Dáng người Kỳ Sùng rất cao, Minh Trăn quỳ trên mặt đất căn bản không nhìn được mặt của đối phương, nàng hoang mang hốt hoảng ôm lấy thỏ con, trong đôi mắt chứa đầy nước mắt, không cần phải chớp mắt, nước mắt đã chảy xuống hai bên má.
Đôi mắt vốn là hắc bạch phân minh lại chuyển sang hồng hết, giống như là đang phải chịu thiên đại ủy khuất.
Kỳ Sùng thấy nàng mềm yếu đáng thương như vậy, bên môi câu lên nụ cười lạnh, hơi hơi cúi người xuống, "Có biết chết là cái gì không?"
Minh Trăn ôm thỏ con lắc đầu.
Kỳ Sùng tàn nhẫn nói: "Chết có nghĩa là nó sẽ không bao giờ...!tỉnh lại nữa."
Minh Trăn sững sờ một lát, nước mắt rơi lại càng dữ dội hơn.
Đứa nhỏ này vừa sinh ra đã không còn mẹ ruột, lại là một đứa ngốc, còn chịu không ít khổ trong tay di nương, Lý Phúc cũng cảm thấy đáng thương, nhịn không được mà mở miệng: "Điện hạ cần gì phải trêu nàng."
Bả vai Minh Trăn run run, trong tay gắt gao ôm lấy thỏ con, nước mắt làm thấm ướt gương mặt trắng thuần.
Kỳ Sùng thấy tiểu cô nương này khóc đến thảm như vậy, không hiểu sao trong lòng lại tràn ra một chút cảm xúc phức tạp lại vừa sung sướng.
Có lẽ vẫn luôn tưởng rằng chính mình là người bi thảm nhất trên đời này, nhưng quay đầu xem, lại nhìn thấy rất nhiều rất nhiều người cũng đang rơi xuống vực sâu giống như mình.
Điều duy nhất không giống chính là, Kỳ Sùng một thân một mình có thể bước ra khỏi vực sâu.
Hắn nâng tay nhéo cằm Minh Trăn, dùng một cái khăn lụa xoa xoa mắt Minh Trăn; "Khó chịu không?"
Minh Trăn khóc thút thít nói: "Thỏ, thỏ con có thể không chết không?"
Thanh âm mang theo hơi sữa, đôi mắt đầy nước mắt nhìn Kỳ Sùng mang theo mong đợi.
Ánh mắt cùng thanh âm như vậy, làm cho Kỳ Sùng thấy thú vị.
Đứa nhỏ này rốt cuộc vẫn là tuổi nhỏ ngây ngô, Kỳ Sùng duỗi tay: "Ngươi đưa nó cho cô, ngày sau cô cứu sống nó."
"Cô là ai?" Minh Trăn không hiểu kiểu xưng hô này, mang theo tiếng khóc nức nở mà hỏi.
"Là ta."
Minh Trăn đặt thỏ con vào lòng bàn tay của Kỳ Sùng, Kỳ Sùng liền đưa cho Lý Phúc.
Đối với Minh Trăn, hắn cũng không muốn khích lệ thêm.
Tuổi vừa nhỏ, lại là một đứa ngốc, có nói thêm nhiều lời hơn nữa, nàng cũng không thể hiểu được.
Minh Trăn ngừng khóc, "Khi nào thì ca ca đưa thỏ con cho ta?"
"Ngày sau."
Minh Trăn bỗng nhiên nhớ lại, nàng từng ăn điểm tâm của vị ca ca này, lúc ấy ca ca còn đút nàng uống nước.
Bởi vì thiện ý mà nàng nhận được không nhiều lắm, khi đó nhận được một chút lòng tốt của Kỳ Sùng, lại khiến cho Minh Trăn coi hắn là người lương thiện nhất trên đời.
Nàng ôm chân Kỳ Sùng: "Ca ca là người tốt."
Kỳ Sùng sống nhiều năm như vậy, lần đầu tiên nghe thấy người khác khen mình là người tốt, trái lại lại cảm thấy mới lạ.
Lý Phúc đứng bên cạnh cười cười, dịch chuyển tầm mắt sang chỗ khác, làm bộ như cái gì cũng không biết.
Vô lý là, Kỳ Sùng cũng cảm thấy hơi thú vị.
Trên đời này, chắc có lẽ cũng chỉ có đứa ngốc mới nhận nhầm hắn là người tốt.
Kỳ Sùng cười lạnh: "Thấy ai cũng đều gọi là ca ca tốt?"
Minh Trắn thấy hắn cúi người, không biết Kỳ Sùng muốn đẩy mình ra, lại cứ tưởng là hắn muốn ôm mình, hai cánh tay liền mở ra: "Ca ca ôm một cái."
Ma xui quỷ khiến thế nào, Kỳ Sùng thật sự ôm tiểu nha đầu này lên cánh tay của mình.
Minh Trăn ngồi ở trên khuỷu tay của Kỳ Sùng mới biết cái này rất nguy hiểm, nàng bị ôm lên cao như vậy, có hơi sợ hãi, hai tay nắm lấy quần áo của Kỳ Sùng, mắt to ngập nước nhìn về phía Kỳ Sùng: "Thỏ con ăn cỏ, nó tỉnh lại, ca ca nhớ đút nó ăn cỏ."
"Được."
Một bàn tay của Minh Trăn móc móc trong ngực mình, lấy ra một khối kẹo hạt thông.
Khối kẹo này được bọc trong gói giấy dầu, lại bị Minh Trăn bọc ở trong khăn, có thể thấy được nàng có bao nhiêu trân trọng, nàng cẩn thận lấy ra, mở giấy gói kẹo, ngón tay nhỏ bé nhét vào trong miệng Kỳ Sùng: "Ca ca ăn kẹo."
Trên tay Minh Trăn mang theo mùi hương tự nhiên, thoang thoảng, hình như là hương hoa mẫu đơn thơm ngát hòa quyện với hương sữa nhàn nhạt.
Đầu ngón tay chạm vào môi Kỳ Sùng, thả viên kẹo vào trong miệng.
Một chút vị ngọt ở đầu lưỡi tan ra.
Khối kẹo này vốn dĩ đã bị chảy ra một chút, bởi vì Minh Trăn vẫn luôn cất trong người, nhiệt độ cơ thể của nàng đã làm ấm vài phần.
Kỳ Sùng vốn là ghét đồ ngọt, nhưng nhìn khuôn mặt sắp khóc của Minh Trăn, nếu vứt bỏ một chút ý tốt của nàng, tiểu nha đầu này khẳng định lại muốn khóc nữa.
Nhìn nàng khóc khổ sở như vậy, vốn không phải người xấu xí, Minh Trăn khóc lên lại còn đáng yêu hơn so với những người khác.
Nhưng trước mắt Kỳ Sùng còn phải đi, không rảnh ở trong này khi dễ tiểu cô nương.
Lúc rời đi, Lý Phúc thổn thức nói: "Tiểu cô nương là đứa nhỏ ngốc, nhưng tâm địa lại không xấu."
Đối với Lý Phúc mà nói, người có lòng tốt là người khó gặp.
Các nương nương lòng dạ lương thiện ở trong cung, cơ bản đều bị Quý phi hại chết, người ở lại đều là những người đã thành tinh.
Người bên trên như thế nào, người phía dưới sẽ học theo như thế.
Người lương thiện không tâm cơ chân chính căn bản không sống nổi.
Về phần Kỳ Sùng ---
Kỳ Sùng là đương kim đích trưởng tử, người tôn sùng hắn vô số, người mơ ước hắn cũng không đếm xuể.
Hoàng đế vô cảm với Kỳ Sùng, bản thân Kỳ Sùng cũng không biết đã gặp qua bao nhiêu mưu toan tính kế, chỉ hơi chút vô ý sẽ bị hại chết, ngay cả những thân tín được giữ lại bên người hắn đã sớm không tin vào cái lương thiện của con người.
Kỳ Sùng đi về phía trước, vẫn không để ý đến lời nói của Lý Phúc.
Trong tay Lý Phúc ôm thỏ con, "Điện hạ, con thỏ con này làm sao bây giờ?"
Làm cho con thỏ này sống lại, cũng chỉ là lời nói để lừa trẻ con.
Kỳ Sùng có thần thông quảng đại thế nào đi chăng nữa, cũng không thể làm cho con vật nhỏ này khởi từ hồi sinh.
"Ngươi tự xử lý đi." Kỳ Sùng thản nhiên nói: "Nhớ tìm một con giống y như đúc đến, bảo Dư Trúc giao cho nàng."
"Vâng."
Lý Phúc cũng cảm thấy tiểu nha đầu Minh Trăn này làm người ta yêu mến.
Trong cung cũng có những công chúa tuổi tác không chênh lệch lắm so với Minh Trăn, những công chúa này đều là muội muội cùng cha khác mẹ của Kỳ Sùng, thân phận của Kỳ Sùng cao quý, những muội muội đó cũng có người có mẫu phi thân phận thấp kém, bám dính lấy Kỳ Sùng thể hiện tốt trước mặt hắn, nhưng Kỳ Sùng chưa bao giờ để ý đến, một câu cũng lười nhiều lời.
Mấy tiểu công chúa đó rất thông minh lanh lợi, cũng không thấy Kỳ Sùng coi trọng như đứa nhỏ ngốc Minh Trăn này.
Lý Phúc nói: "Điện hạ, nếu ngài thích đứa nhỏ này, không cần ngại nói với An Quốc Công, nhận đứa nhỏ này làm con gái nuôi."
Kỳ Sùng trầm mặc một lúc.
Lý Phúc hoàn toàn không coi Kỳ Sùng thành thiếu niên hơn mười tuổi.
Cũng thật là, đi theo bên người Kỳ Sùng, người ngoài bị thuyết phục bởi uy nghiêm và thủ đoạn của hắn, ngay cả vẻ tuấn tú và tuổi tác của hắn cũng đều xem nhẹ.
Lý Phúc thật lâu không thấy Kỳ Sùng đáp lại, nghĩ có phải chính mình vừa lỡ miệng nói sai gì rồi không, hắn cười nói: "Điện hạ tuổi nhỏ bối phận cao, tính toán cẩn thận thì chính là ngang hàng với An Quốc Công, đứa nhỏ kia vừa nãy gọi sai bối phận."
Địa vị của Kỳ Sùng đặt ở đây, đừng nói một tiểu cô nương năm tuổi, để một người đàn ông ba mươi lăm tuổi nhận hắn làm cha nuôi, chắc chắn cũng có rất nhiều người xếp hàng đến tận ngoài hoàng thành để chờ được nhận.
Ngữ khí của Kỳ Sùng đột nhiên lạnh lùng tàn ác đi vài phần: "Bèo nước gặp nhau, làm sao nhìn ra cô thích nàng?"
Lý Phúc bất chợt nhớ đến, vị này từ trước đến nay không thích cho người khác biết thứ mình yêu thích, ở bên cạnh Kỳ Sùng, một số thứ có thể đoán mò, một số thứ thì không, hắn tự cho chính mình một cái tát: "Nô tài nói lỡ, là nô tài thấy Minh tiểu thư nhu thuận, bản thân rất thích, cho nên mới tưởng nhầm điện hạ cũng thích.
Tiếc là tất cả phúc khí của của nô tài là được hầu hạ bệ hạ, không có phúc có con."
Chẳng qua là – con nuôi của Lý Phúc có ít nhất mười đứa.
Kỳ Sùng cười lạnh.
- -----
Minh Trăn về đến nơi ở của mình, nha hoàn trong phòng vẫn đang đi tìm xung quanh, thấy nàng trở lại mà quần áo lại bẩn, bọn nha hoàn thở dài: "Cô nương lại đi đâu vậy? Làm sao quần áo lại bẩn như thế này?"
Hai nàng biết ngày hôm qua Minh Trăn nhặt được một con thỏ con.
Không ai chơi với Minh Trăn, các tiểu thư khác cũng không muốn chơi chung với đứa trẻ không mẹ như Minh Trăn.
Trẻ con lớn đến tuổi này đều là tuổi ham chơi, Minh Trăn thật vất vả mới có thỏ con, chẳng màng thỏ con bị què một chân sau, nàng cũng coi như bảo bối, ngắn ngủi nửa ngày đã xây dựng được tình bạn thắm thiết, đêm qua trước khi ngủ, Minh Trăn còn nhắc đến thỏ con của mình.
Minh Trăn không giải thích rõ được.
Đôi tay nhỏ bé của nàng lạnh lẽo, tuy rằng nha hoàn đối với Minh Trăn không nóng không lạnh, nhưng cũng tận tâm, có vết xe đổ của Liên thị, các nàng không dám sơ suất.
Một nha hoàn cầm bàn tay nhỏ bé của Minh Trăn, ủ ấm cho nàng, cong môi tươi cười nói: "Thỏ con của cô nương đâu? Thỏ con không trông được nên chạy mất rồi sao?"
Nhớ đến thỏ con, mũi Minh Trăn có chút ê ẩm, "Trịnh ma ma giẫm thỏ con, ca ca nói thỏ con đã chết."
Nha hoàn thu lại ý cười.
Trịnh ma ma là bà vú của Ngũ tiểu thư, cho dù như thế nào, nha hoàn các nàng cũng không dám trêu vào.
Nha hoàn nói: "Chết thì chết, cô nương lại chơi cái khác.
Ngũ tiểu thư là a tỷ của người, người nhường nhịn một chút đừng gây ra chuyện gì.
Qua khoảng thời gian nữa trời lạnh, mùa đông đến, mùa đông đến sẽ có tuyết rơi, đợi khi tuyết rơi nhiều, cô nương lại đi chơi tuyết, tuyết cũng trắng giống như thỏ con vậy."
Minh Trăn gật gật đầu: "Được."
Nàng nhẹ giọng nói: "Đợi khi tuyết rơi, ca ca đưa thỏ con trở về, A Trăn sẽ cùng chơi với thỏ con."
Bởi vì thanh âm nhỏ, nha hoàn cũng không nghe rõ Minh Trăn đang nhẹ giọng nói cái gì.
Minh Trăn thoạt nhìn là một đứa nhỏ khỏe mạnh, gương mặt rất xinh đẹp, dáng người cũng bình thường, trẻ con mập mạp hơi nặng, bộ dáng như tiên đồng lại càng nhiều hơn một ít thanh tú cùng mỹ lệ tinh xảo.
Không biết vì cái gì, trời lạnh, trên người nàng cũng lạnh toàn thân, đôi tay nhỏ bé ủ như thế nào cũng không ấm lên được.
Nha hoàn ủ được một lúc rồi buông ra, "Cô nương mau vào đi, mau chóng thay bộ quần áo khác, để thái thái biết được sẽ không hay."
Phòng của Minh Trăn không lớn, lúc này lò sưởi cũng không đốt, cho nên trong phòng có hơi lạnh, so với bên ngoài cũng không khác lắm.
Tuy rằng phòng rất nhỏ, nhưng bởi vì không có gì bài trí, lại càng thêm vẻ trống vắng.
Kỳ thật nàng cũng không thân thiết với hai nha hoàn này, rất ít khi mở miệng nói chuyện, hôm nay đối với Minh Trăn mà nói, đã là một ngày nói chuyện rất nhiều rồi.
Hai nha hoàn cười hì hì nói chuyện với nhau, Minh Trăn nghe không hiểu, cũng không để ý hai nha hoàn này đang nói cái gì, trong lòng chỉ toàn là suy nghĩ bao giờ thì thỏ con của mình mới trở về.
- -----
Lời tác giả:
Sau khi A Trăn lớn lên, mỗi ngày chính là nam chính đều muốn nâng tiểu mỹ nhân ở trong lòng bàn tay.
PS: Hung ác chỉ được ba giây, từ lúc nam chính ôm lấy A Trăn, một chút khí thế uy phong đều không có.
(Kỳ Sùng: Hả? Ở bên trong ngươi chứa ai?)
Vở kịch nhỏ:
《 Quay về điểm bắt đầu 》
- - Minh Trăn hồi nhỏ khóc.
Kỳ Sùng mỉm cười: Còn có người đáng thương hơn so với nàng, tâm tình phức tạp lại sung sướng.
- - Minh Trăn lớn thêm một chút khóc.
Kỳ Sùng xoa nhẹ mi tâm: Tiểu tổ tông, nàng muốn sao hay trăng? Cô sai người đi hái.
- - Minh Trăn trưởng thành khóc.
Kỳ Sùng nhéo cằm Minh Trăn: Nàng càng khóc, trẫm càng vui, lại khóc một tiếng cho trẫm nghe xem.
Hết chương 6..