Tưởng Dung đứng phía sau nhìn những dấu hôn trên cổ trắng ngần của Tần Phạn, vẻ mặt phức tạp: Chuyên viên trang điểm này biết rồi còn cố hỏi, vừa che khuyết điểm trên cổ Tần Phạn, vừa hỏi bảo dưỡng thế nào?
Muốn nghe đáp án gì đây?
Được đàn ông nuông chiều, hay là được tình yêu nuông chiều?
Tần Phạn đang nghịch điện thoại, giọng điệu lười biếng: “Chăm sóc hàng ngày thôi, không có gì đặc biệt.”
Nếu nhất định phải nói đặc biệt, thì đó là đúng giờ sẽ có đội ngũ chuyên nghiệp về làm đẹp và chăm sóc cơ thể đến tận nhà phục vụ cô.
Chuyên viên trang điểm: “Cô Tần và bạn trai tình cảm tốt như vậy, định khi nào làm đám cưới ạ?”
“Làm đám cưới? Làm đám cưới gì chứ, không làm.” Tần Phạn đang suy nghĩ xem phải dỗ dành vị tiểu công chúa kiêu ngạo nhà mình thế nào, không mấy để tâm lời của chuyên viên trang điểm.
Đám cưới cô làm rồi, còn làm gì nữa. Chuyên viên trang điểm: “A?”
Giây tiếp theo, ánh mắt nhìn Tần Phạn mang theo sự thương hại, quả nhiên là nữ minh tinh không được nhà giàu chấp nhận.
Cô ấy thở dài một hơi thật mạnh, lúc trang điểm cho Tần Phạn càng thêm dụng tâm: “Cô Tần, sau khi 《Phong Hoa》 chiếu, bây giờ cô coi như nổi tiếng sau một đêm rồi, thật ra không kết hôn cũng chẳng sao.”
“Phụ nữ mà, có sự nghiệp là có đường lui.”
“Đúng rồi, bạn trai cô không nói sau khi kết hôn muốn cô rời khỏi giới giải trí chứ? Kể cả anh ấy có bảo cô rời khỏi giới giải trí, cô cũng tuyệt đối đừng có đầu óc nóng lên mà đồng ý nhé!”
Tưởng Dung ban đầu còn cảm thấy chuyên viên trang điểm của đoàn phim này quá nhiều chuyện, đang nghĩ có nên sắp xếp chuyên viên trang
điểm riêng cho Tần Phạn đến đây không.
Không ngờ cô ấy tuy nhiều chuyện nhưng cũng không có ý xấu.
Mãi đến khi chuyên viên trang điểm rời đi, Tưởng Dung nhìn Tần Phạn trong tạo hình học sinh cấp ba này, “Đừng nói nữa, gương mặt này của em, khả năng biến hóa đúng là rất mạnh.”
“Chị cũng đang nghĩ xem có nên nhận cho em một vai diễn học sinh trung học không đây.”
Môi đỏ của Tần Phạn khẽ giật: “Sao chị không cân nhắc nhận vai học sinh tiểu học luôn đi.”
“Vóc dáng không phù hợp.” Ánh mắt Tưởng Dung dừng lại ở vị trí ngực áo sơ mi Tần Phạn đang mặc, “Em dậy thì mấy lần thế?”
Chiếc váy ngắn xếp ly trên người Tần Phạn phác họa vòng eo tinh tế, càng làm nổi bật eo thon chân dài, nhưng số đo vòng một cũng lộ rõ.
Tần Phạn nhìn mình trong gương với lớp trang điểm tinh xảo hơn so với lúc thử đồ trước đó, cảm giác thiếu nữ thanh thuần đột nhiên ùa về.
Đưa điện thoại cho Tưởng Dung: “Chị chụp cho em mấy tấm ảnh, em muốn gửi cho Tạ Nghiên Lễ.”
Kỹ thuật chụp ảnh của Tưởng Dung tuy không bằng Tiểu Thỏ, nhưng nhan sắc của Tần Phạn quá đỉnh, chụp thế nào cũng đẹp.
“Nhắc mới nhớ, không phải em muốn thăm dò xem Tạ tổng nhà em có yêu em không à, thử chưa?”
Tư thế tạo dáng chụp ảnh của Tần Phạn dừng lại: “Đừng nói đến thử nữa, giờ dỗ còn chưa xong đây này.”
“Sao thế?” Tưởng Dung trả điện thoại lại cho Tần Phạn.
Tần Phạn vừa xem ảnh vừa nói: “Bị anh ấy nhìn thấy em ghi chú cho Ảnh đế Phương là nam thần, đang giận dỗi đấy.”
“Dỗ thế nào cũng không xong, như tiểu công chúa vậy.”
Tưởng Dung nghĩ đến việc Tần Phạn ghi chú cho Tạ Nghiên Lễ là ‘lò sưởi nhỏ tự làm ấm’ rồi lại ghi chú cho Ảnh đế Phương là ‘nam thần’, cô cảm thấy có lẽ đàn ông nào cũng không dỗ được.
Nhưng mà ——
Tưởng Dung nghĩ lại: “Tạ tổng còn biết ghen, đây không phải yêu thì là gì? Chẳng phải nói từ ái cố sinh đố (vì yêu nên mới ghen) sao?”
Tần Phạn liếc cô một cái, lại lần nữa nghi ngờ: “Chị Tưởng, chị thật sự là sinh viên xuất sắc khoa văn học đấy à?”
Bị ánh mắt nghi ngờ của Tần Phạn nhìn chằm chằm, Tưởng Dung khẽ ho khan, dùng tập lịch trình bằng giấy gõ nhẹ vào đầu cô: “Em nói anh ta ghen không phải là yêu thì là gì!”
“Có thể là d*c v*ng chiếm hữu.” Tần Phạn nghĩ đến màn ‘trả thù’ của Tạ Nghiên Lễ tối qua, đến bây giờ nghĩ lại cái cảm giác đ*ng t*nh lơ lửng không lối thoát đó vẫn không nhịn được mà rùng mình.
Đừng nói, Tưởng Dung thật sự bị thuyết phục, nhân vật lớn như Tạ Phật tử, d*c v*ng chiếm hữu mạnh mẽ là chuyện bình thường.
Tần Phạn mân mê bím tóc được chuyên viên trang điểm tết thêm lọn highlight màu xanh bạc, như có điều suy nghĩ, “Thôi, vẫn là dỗ xong rồi thăm dò vậy.”
Chậc, đợi dỗ xong dò rõ được lòng dạ của anh, xem cô xử lý anh thế nào!
Tạm thời ‘nhẫn nhục chờ thời’ mới có thể làm nên đại sự.
Chỉ một cái ghi chú cỏn con mà cũng có thể ghen thành thế kia, d*c v*ng chiếm hữu của gã đàn ông chó má này quá mạnh.
Cứ thế này, sau này chẳng phải đến cả giao tiếp xã giao bình thường của cô cũng bị hạn chế sao.
Nhân lúc lễ khai máy phim chưa đến giờ, Tần Phạn gửi ảnh của mình cho Tạ Nghiên Lễ:
“Giống chưa đủ 18 tuổi không?”
Trong ảnh, Tần Phạn tự thêm cho mình một chiếc filter tiên nữ, cô gái mặc váy dài áo sơ mi trắng nở nụ cười thanh xuân thuần khiết, nhưng bím tóc highlight màu xanh bạc rủ hai bên lại tăng thêm vẻ tùy ý phóng khoáng.
Gửi ảnh xong, Tần Phạn cảm thấy chưa đủ, lại tự quay một đoạn video ngắn, giọng nói vừa ngọt vừa mềm: “Đàn ông tức giận dễ mau già lắm, sau này chúng ta ra ngoài, người khác tưởng em là con gái anh thì làm sao bây giờ? Đừng giận nữa, ngoan.”
Cuối cùng đôi mắt đào hoa khẽ chớp, tiện thể wink một cái.
Tần Phạn rất hài lòng với bức ảnh và video đậm chất thiếu nữ này của mình.
Đơn phương quyết định đây là dỗ anh.
Chưa đợi được Tạ Nghiên Lễ trả lời, lễ khai máy đã bắt đầu.
Tần Phạn đưa điện thoại cho trợ lý Tiểu Thỏ, còn dặn dò: “Nếu có tin nhắn đến thì đừng nhìn.”
Tiểu Thỏ cười hề hề: “Hiểu rồi hiểu rồi, chị Phạn Phạn yên tâm, em tuyệt đối không xem bí mật nhỏ vợ chồng của chị và Tạ tổng đâu.”
“Ừm, đúng là bí mật nhỏ.” Tần Phạn cũng không ngại ngùng, còn thẳng thắn gật đầu.
Dù sao thì cũng không thể để quá nhiều người biết cô dỗ đàn ông, thế chẳng phải mất mặt lắm sao.
Cô là tiểu tiên nữ rất sĩ diện đó.
Lúc Tạ Nghiên Lễ nhận được tin nhắn thì vừa kết thúc cuộc họp, còn chưa kịp ăn trưa.
Văn phòng tầng cao nhất của Tập đoàn Tạ thị, từ cửa sổ sát đất có thể nhìn thấy người qua lại tấp nập dưới lầu, đều chuẩn bị đi ăn cơm.
Tạ Nghiên Lễ ngồi trên ghế làm việc, một tay nới lỏng cà vạt.
Thư ký Ôn vẻ mặt cung kính đưa điện thoại qua: “Tạ tổng, phu nhân nhắn tin cho anh hai tiếng trước.”
Đối mặt với Tạ tổng kết thúc kỳ nghỉ phép sớm để quay lại làm việc, hôm nay anh ta luôn nơm nớp lo sợ, sợ làm Tạ tổng chướng mắt.
Tạ Nghiên Lễ mở ảnh ra, nhìn cô gái cười tươi rạng rỡ như ánh mặt trời trên đó, vẻ mặt thanh đạm cuối cùng cũng có chút cảm xúc.
Phía sau còn kèm theo video ngắn.
Tạ Nghiên Lễ nhấn mở video, nghe giọng nói cô ghi lại, sắc mặt bình tĩnh.
Ngược lại là thư ký Ôn đứng bên cạnh, chỉ ước mình có thể tự chọc thủng màng nhĩ, đây là thứ anh ta có thể nghe sao!
Đặc biệt là câu cuối cùng, trời đất ơi, bà chủ lại bảo Tạ tổng ngoan??? Ngoan?
Chữ này có thể xuất hiện trên người Tạ tổng sao!!! Thư ký Ôn muốn nhìn biểu cảm của sếp lớn nhà mình.
Sau khi Tạ Nghiên Lễ xem xong, không phát lại lần thứ hai, đầu ngón tay thon dài mân mê điện thoại, ánh mắt dừng lại trên tin nhắn của Tần Phạn.
Môi mỏng hơi nhếch lên một độ cong nhàn nhạt, gõ mấy chữ gửi đi:
“Bà Tạ, em cách vị thành niên đã 6 năm 4 tháng 11 ngày 12 giờ 30 phút 22 giây rồi.”
Lúc thư ký Ôn rót nước cho sếp, ánh mắt lơ đãng liếc thấy tin nhắn này, sau đó biểu cảm: “……”
Không hổ là sếp anh ta.
Cách tính toán này đúng là đỉnh của chóp.
Anh ta đại khái cũng đoán được bà chủ đã gửi gì cho Tạ tổng, thư ký Ôn đúng lúc hỏi: “Tạ tổng, có cần in ảnh của phu nhân ra không ạ?”
Tạ Nghiên Lễ có chút thờ ơ: “Cũng được.” Đốt ngón tay khẽ gõ lên mặt bàn: “Đặt ở đây.”
Nói chung, những người có thể vào văn phòng của Tạ Nghiên Lễ đều là quản lý cấp cao của công ty, hoặc là bạn bè thân thiết, thư ký Ôn cũng không lo lắng sẽ bị người khác phát hiện Tần Phạn chính là bà Tạ.
Dù sao thì, trong giới nhà giàu, ai cần biết thì cũng đã sớm biết rồi. Thư ký Ôn: “Vâng ạ.”
Anh ta làm việc rất nhanh, chưa đến nửa tiếng, khung ảnh mới đã ra lò, được đặt ngay ở vị trí Tạ Nghiên Lễ thường ngày để tài liệu, chiếc bàn làm việc màu đen nặng nề cùng bức ảnh thiếu nữ tùy ý tung bay có chút không ăn nhập.
Mãi cho đến khi một giám đốc bộ phận khá lớn tuổi, chưa bao giờ chú ý tin tức giải trí đến báo cáo công việc, nhìn thấy khung ảnh mới bày trên bàn Tạ Nghiên Lễ, khen một câu: “Tạ tổng, đây là cháu gái à, trông xinh đẹp quá.”
Tạ Nghiên Lễ không đáp.
Ngược lại là thư ký Ôn, tim đập thình thịch.
Sợ vị giám đốc bộ phận lão làng này bị Tạ tổng tức giận đuổi việc. Không khí dần dần nặng nề.
Thế nhưng giám đốc bộ phận không nhận ra không khí không đúng, còn hỏi tiếp: “Tôi có đứa con trai, tuổi tác cũng xấp xỉ cháu gái ngài, không biết có duyên phận không……”
Thư ký Ôn ho khan một tiếng: “Giám đốc Trần.”
Giám đốc Trần: “Thư ký Ôn, cậu bị đau họng à? Mùa đông hanh khô, cậu rảnh thì hầm canh lê tuyết mà uống, ho cả ngày ảnh hưởng Tạ tổng làm việc.”
Bị giáo huấn, khóe miệng thư ký Ôn giật giật: “Giám đốc Trần, vị này không phải cháu gái Tạ tổng.”
Giám đốc Trần vỗ đầu một cái: “À đúng đúng đúng, tôi nhớ ra rồi, Tạ tổng không có cháu gái, vậy chắc là cháu ngoại gái!”
Thư ký Ôn cuối cùng không nhịn được: “Đây là bà Tạ!”
Giây tiếp theo, thư ký Ôn rõ ràng nhìn thấy ánh mắt giám đốc Trần nhìn Tạ tổng không đúng lắm, phảng phất như đang nhìn một… con cầm thú gặm cỏ non.
Dừng một chút, giám đốc Trần ngượng ngùng nói: “Bà Tạ còn trẻ quá, cái đó… đã thành niên chưa ?”
Thư ký Ôn: “……”
Người này đúng là cái hay không nói, toàn nói cái dở.
Tạ Nghiên Lễ cuối cùng cũng lên tiếng: “Giám đốc Trần, tôi nhớ ông đã tham dự đám cưới của tôi.”
Giám đốc Trần: “Đã tham dự.”
Ông ta bừng tỉnh ngộ, “Thì ra bà Tạ đã đổi người.”
Thư ký Ôn cuối cùng nghe không nổi nữa, vội vàng kéo giám đốc Trần đi ra ngoài, “Ngài báo cáo công việc xong rồi đi ạ, Tạ tổng còn có cuộc họp quốc tế sắp tới, mời ngài đi lối này.”
Đợi ra đến bên ngoài, anh ta mới giải thích với giám đốc Trần rằng bà Tạ hoàn toàn không đổi người, bảo giám đốc Trần khoảng thời gian gần đây đừng lượn lờ trước mặt Tạ tổng nữa, còn dặn dò ông ta: “Ngài mà rảnh rỗi không có việc gì thì nên lên mạng nhiều vào, sống đến già học đến
già chứ.”
Bên trong văn phòng.
Tạ Nghiên Lễ nhìn bức ảnh được in ra, cô gái cười tươi rạng rỡ và tùy ý. Câu nói trong video ngắn của cô cũng hiện lên: Dễ mau già sao.
Trông anh già lắm à?
**
Căn biệt thự ở Thiên Lộ Loan vừa đúng hôm nay được sang tên, sau khi Tạ Nghiên Lễ và Dung Hoài Yến làm xong thủ tục, tiện thể tổ chức một buổi tụ tập.
Vừa hay bọn họ cũng đã lâu không hẹn nhau uống rượu, Bùi Cảnh Khanh cũng đến.
Bùi Cảnh Khanh đến, Bùi Phong dạo này nhờ 《Phong Hoa》 nổi đình nổi đám, cũng là khó khăn lắm mới rảnh rỗi được, cũng đi theo góp vui, tiện thể gọi thêm không ít người đến cho náo nhiệt.
Bên trong phòng riêng của hội quán, hai tấm bình phong gỗ đàn hương chạm khắc tinh xảo ngăn cách bàn rượu và bàn mạt chược.
So với mùi rượu nồng nặc bên ngoài, bàn mạt chược bên trong lại thoang thoảng mùi đàn hương, đầy thi vị, đặc biệt là bốn người đàn ông tuấn mỹ với các phong cách khác nhau ngồi quanh bàn mạt chược lại càng thu hút ánh nhìn.
Tư thế của Tạ Nghiên Lễ tùy ý, dường như có chút thờ ơ. Bùi Cảnh Khanh cũng gần giống anh.
Dung Hoài Yến ném bài, nhấp một ngụm rượu mạnh trước mặt: “Hai người các cậu làm sao thế?”
Mang hai bộ mặt thất tình đến đón tiếp anh ta.
Đặc biệt là Tạ Nghiên Lễ, biệt thự Thiên Lộ Loan đã về tay, cậu ta có gì mà không vui.
Thấy hai người không nói gì, Bùi Phong lại nhướng đôi mắt hồ ly lên: “Anh Dung không biết đấy thôi, anh trai em đi chúc Tết nhà họ Khương, bị người ta đuổi cả người lẫn quà ra khỏi cửa.”
“Thế còn chưa đủ, bác Khương còn chuẩn bị tuyển rể cho Khương Dạng, yêu cầu đầu tiên là phải ở rể.”
Dung Hoài Yến: “……”
Anh ta có nghĩ đến Bùi Cảnh Khanh gần đây tình cảm không thuận lợi, không ngờ lại không thuận lợi đến mức này.
Im lặng hai giây, “Vậy thì ở rể đi, dù sao cậu cũng còn có em trai.” Bùi Phong: “???” Liên quan quái gì đến anh ta???
“Em không, em không cần!”
Dung Hoài Yến: “Bùi Phong không muốn nhà họ Bùi, vậy cậu mang theo nhà họ Bùi đi ở rể.”
“Dù sao cũng là một nhà.”
Bùi Cảnh Khanh ngửa đầu, uống cạn nửa ly Whiskey còn lại, không nói gì.
Tạ Nghiên Lễ không nhanh không chậm lên tiếng: “Ồ, nhà họ Khương chê cậu ta muốn ở rể không đủ nam tính, không xứng với Khương
Dạng.” Phụt……
Bùi Phong và những người khác hoàn toàn không ngờ còn có chuyện này.
Đều dùng ánh mắt thương hại nhìn Bùi Cảnh Khanh, thảo nào anh ta vừa vào cửa đã bắt đầu uống rượu, thì ra gần đây xui xẻo đến mức này, đúng là rất cần mượn rượu giải sầu.
“Vậy còn cậu?” Dung Hoài Yến chuyển hướng sang Tạ Nghiên Lễ, “Thiên Lộ Loan dùng để dỗ bà xã cậu, tính dỗ thế nào?”
Môi mỏng của Tạ Nghiên Lễ nở một nụ cười rất nhạt, không đáp.
Đầu ngón tay thon dài mân mê ly rượu thủy tinh gần như chưa chạm tới, ánh đèn chiếu vào ly thủy tinh, khúc xạ ra quầng sáng, anh đột nhiên hỏi: “Tôi già sao?”
Mọi người bị câu hỏi này của anh làm cho ngớ người.
Đồng loạt nhìn về phía Tạ Nghiên Lễ, ngay cả Bùi Cảnh Khanh cũng ngẩng đầu nhìn qua.
Ánh đèn lộng lẫy vừa vặn chiếu từ phía trên Tạ Nghiên Lễ xuống, ánh sáng phủ lên người anh như một lớp vàng nhạt mỏng manh, càng làm nổi bật vẻ thanh tú như vẽ của anh.
Mặc dù đều là đàn ông, hơn nữa đều là những người đàn ông có ngoại hình đỉnh cấp, cũng không thể phủ nhận nhan sắc của Tạ Nghiên Lễ.
Hoàn toàn không liên quan gì đến chữ ‘già’.
Dung Hoài Yến, với gương mặt lịch lãm tao nhã, thoáng nét cười: “Vợ cậu chê cậu già à?”
Anh ta nhớ bà Tạ hình như nhỏ hơn Tạ Nghiên Lễ vài tuổi.
Ngược lại là Bùi Phong, ánh mắt dừng lại trên bộ quần tây áo sơ mi vạn năm không đổi của Tạ Nghiên Lễ, đưa ra ý kiến của mình, “Lão Tạ, có lẽ tiên nữ chỉ cảm thấy cậu ăn mặc như ông cụ non thôi.”
Đầu ngón tay Tạ Nghiên Lễ gẩy chuỗi Phật châu màu xanh nhạt, nếu không phải nhờ gương mặt quá đỗi diễm lệ và vóc dáng thanh tú nho nhã tôn lên, thì chỉ riêng bộ áo sơ mi vest kết hợp với chuỗi Phật châu đúng
là không hợp thẩm mỹ của các cô gái trẻ.
Những người đàn ông khác có mặt đều cảm thấy bị xúc phạm.
Bùi Phong gần đây nhuộm quả đầu của mình thành màu tím nhạt, mặc áo hoodie quần jean, đừng nói nữa, xuất hiện giữa đám đàn ông già mặc vest sơ mi như Dung Hoài Yến bọn họ, trông trẻ trung quá mức.
Bị ba người đàn ông khí thế mạnh mẽ nhìn chằm chằm, Bùi Phong vội vàng làm động tác đầu hàng: “Tôi chỉ thuận miệng nói thôi, ba vị đại ca đừng dùng ánh mắt đó nhìn tôi, tôi sợ!”
Dung Hoài Yến dẫn đầu thu hồi ánh mắt: “Bà xã tôi không thích phong cách này.”
Bùi Cảnh Khanh: “Dạng Dạng cũng không thích.”
Lúc anh và Khương Dạng mới gặp, Khương Dạng nói chỉ thích dáng vẻ anh mặc sơ mi vest, khiến cô rất có xúc động muốn lột ra, vừa nhìn đã thích.
Tạ Nghiên Lễ xoa xoa đuôi mày.
Không đợi Tạ Nghiên Lễ lên tiếng, Bùi Phong đã lặng lẽ tìm trên điện thoại đoạn video phỏng vấn Tần Phạn khi cùng anh tham gia hoạt động
giao lưu của 《Phong Hoa》 lần trước.
Người dẫn chương trình hỏi Tần Phạn gần đây thích phong cách gì.
Tần Phạn không chút suy nghĩ đáp: “Gần đây à, thích kiểu cún con, cái loại vừa ‘sữa’ vừa ngoan ấy.”
Người dẫn chương trình hỏi tiếp: “Vậy bạn trai bí ẩn của cô có phải là loại hình này không?”
Tần Phạn liếc nhìn Bùi Phong đang cười trộm, chậm rãi nói: “Đúng vậy, khả năng biến hóa cực kỳ mạnh mẽ.”
Video phỏng vấn đến đây là kết thúc.
Bùi Phong làm bộ như không có gì xảy ra cất điện thoại đi: “Tiên nữ Tần gần đây thích mấy cậu em trai cún con trẻ tuổi.”
Dung Hoài Yến nghe Tần Phạn miêu tả, lại nhìn Tạ Nghiên Lễ một cái, “Nếu cậu không phải gu của bà xã cậu, thì có tặng một trăm căn biệt thự Thiên Lộ Loan cũng vô dụng.”
“Phụ nữ ấy à, dùng tiền có thể dỗ được nhất thời, không dỗ được cả đời.”
Bùi Phong hít một hơi: “Biệt thự Thiên Lộ Loan?”
“Căn biệt thự Thiên Lộ Loan gia truyền của anh Dung, bị cậu mua để dỗ vợ!!!”
Anh ta im lặng hai giây: “Lão Tạ, cậu xem bây giờ tôi đi chuyển giới còn kịp không?”
Tạ Nghiên Lễ liếc anh ta một cái, thanh thanh đạm đạm phun ra một chữ: “Lăn.”
Bùi Phong lăn đi rồi lại lăn về: “Thật ra tôi thấy lời này của anh Dung nói không đúng, nếu đập tiền không dỗ được nhất thời, thì Tạ tổng giàu sụ nhà chúng ta có thể đập cả đời.”
Dung Hoài Yến nói mát: “Nhưng toàn Bắc Thành, cả nước chỉ có một căn Thiên Lộ Loan.”
Bùi Phong: “……”
Anh ta vậy mà không còn lời nào để nói.
Bùi Phong hoàn toàn không tưởng tượng nổi dáng vẻ cún con của anh Tạ, đặc biệt là lúc này nhìn Tạ Nghiên Lễ không chút biểu cảm, thần sắc lãnh đạm nhìn ly rượu thủy tinh.
Gương mặt tuấn mỹ sâu sắc tràn đầy vẻ lạnh nhạt vô tình vô dục. Cún con?
Tiểu chó săn thì anh ta còn có thể tin một chút, cún con thì hoàn toàn không thể nào!
**
Ngày đầu tiên quay phim Tần Phạn đã quay đến 9 giờ tối, mệt đến mức không muốn làm gì cả, chỉ muốn nhanh chóng về khách sạn nghỉ ngơi.
Ai ngờ, vừa quay xong cảnh cuối, lại bị nam chính Trì Cố Uyên gọi lại.
Đúng vậy, nam chính của bộ phim thanh xuân này của Tống Lân chính là nam phụ Trì Cố Uyên trong 《Phong Hoa》 lần trước của Tần Phạn.
Cậu ta quả thực rất hợp với phim thanh xuân, sở hữu gương mặt điển trai, rạng ngời chuẩn hot boy trường học, rất có thể k*ch th*ch trái tim thiếu nữ.
Đóng cặp với Tần Phạn hoàn toàn không có cảm giác gượng gạo.
Trì Cố Uyên cầm điện thoại, hướng về phía Tần Phạn cười tươi roi rói: “Chị ơi, không ngờ chúng ta lại đóng phim cùng nhau, có thể chụp ảnh chung đăng Weibo không ạ?”
Tần Phạn theo bản năng định nói có thể.
Nhưng đôi môi vừa hé mở, bỗng nhiên trong đầu hiện lên hình ảnh người đàn ông nào đó xem Weibo của cô, liền cứng lại.
Đối diện với gương mặt tươi cười tuấn tú của Trì Cố Uyên, lắc đầu: “Xin lỗi, không thể.”
Tạ tiểu công chúa đến việc cô gọi Phương Du Trạch là nam thần còn có thể dỗi, nếu ngày đầu tiên vừa vào đoàn đã chụp ảnh chung với nam chính lên hot search, e là càng khó dỗ hơn.
Trì Cố Uyên không ngờ Tần Phạn sẽ từ chối, đáy mắt xẹt qua vẻ kinh ngạc, sau đó có chút thất vọng cụp mắt xuống: “A, là em làm chị không vui sao?”
“Là em làm chỗ nào không tốt ạ?”
“A, có phải hôm nay em NG nhiều quá, chị giận em rồi không?”
“Chị ơi em xin lỗi, chị có thể tha thứ cho em không, ngày mai em chắc chắn sẽ không NG nhiều như vậy nữa.”
“Hôm nay lần đầu đóng vai tình nhân với chị, em có chút căng thẳng.”
Trì Cố Uyên mở to đôi mắt cún con, ươn ướt nhìn Tần Phạn, ra vẻ ’em làm chị giận rồi, là lỗi của em, nhưng chị có thể đừng giận em được không’.
Tần Phạn suýt nữa thì lòng trắc ẩn của người mẹ trỗi dậy.
Trời ạ, sau này nếu cô sinh được đứa con trai biết làm nũng như Trì Cố Uyên, chắc chắn sẽ không nỡ dạy dỗ nó, đến lúc đó để Tạ Nghiên Lễ dạy, bộ mặt lạnh lùng của Tạ Nghiên Lễ, cô còn sợ nữa là.
Thấy Tần Phạn không nói gì, Trì Cố Uyên càng chắc chắn là mình đã làm cô không vui: “Chị ơi, em…”
Không đợi cậu ta nói xong, quản lý của hai người đã đồng loạt đi tới: “Hai người nói gì đấy, nửa đêm nửa hôm cẩn thận bị chụp được.”
Địa điểm quay là trường học, có không ít học sinh tự học buổi tối từ trên lầu đi xuống xem.
Đến lúc đó bị người ta tung ảnh hậu trường lên mạng, còn không biết sẽ bị xuyên tạc thành cái dạng gì nữa.
Trì Cố Uyên có chút ủ rũ: “Là em làm chị không vui.”
Tần Phạn lúc này mới từ trong suy nghĩ về người đàn ông nào đó hoàn hồn lại.
Cô vậy mà lại nghĩ đến con cái, phản ứng đầu tiên chính là sinh con với Tạ Nghiên Lễ.
Không thể nghĩ tiếp được nữa, nghĩ tiếp nữa, sợ là đến cả chuyện con cái kết hôn sinh con, cô phải làm bà nội cũng nghĩ xong mất.
Tưởng Dung: “Không vui cái gì, Phạn Phạn nhà chúng tôi không phải người nhỏ mọn như vậy.”
Cặp diễn viên chính này đóng phim học đường thuần túy, có thể xảy ra tranh chấp gì chứ.
Tần Phạn hoàn hồn lại, gật đầu nói: “Tôi không phải nhắm vào cậu, chỉ là nhà tôi có một bình giấm (người hay ghen), nhìn thấy tôi chụp ảnh riêng với đàn ông khác lên hot search sẽ ghen.”
“Người nên xin lỗi là tôi.”
Trì Cố Uyên không ngờ là vì nguyên nhân này, cậu ta há miệng: “Chị ơi, chị không cân nhắc đổi bạn trai à?”
“Đàn ông ghen như vậy, chẳng có chút đức tính đàn ông nào cả!” “Em…”
Không đợi cậu ta nói xong những lời phía sau, đã bị quản lý của mình không nhịn được nữa lôi đi: “Trẻ con không biết gì trẻ con không biết gì, cô Tần chị Tưởng tuyệt đối đừng để ý.”
Thần mẹ nó trẻ con không biết gì.
Tưởng Dung cạn lời nhìn bóng lưng họ rời đi, nếu cô nhớ không lầm thì Trì Cố Uyên năm nay cũng sắp hai mươi rồi chứ nhỉ.
“Em nói xem, thằng nhóc Trì Cố Uyên này có phải thầm thích em không?”
“Vừa rồi định tự ứng cử bản thân à?”
Tần Phạn lười biếng khoác chiếc áo phao dài đến mắt cá chân Tiểu Thỏ đưa qua, quấn mình kín mít mới lên xe bảo mẫu: “Em không có hứng thú với mấy cậu em trai nhỏ tuổi.”
Tiểu Thỏ nói: “Em còn tưởng chị Phạn Phạn gần đây thích mấy cậu em trai cún con như Trì Cố Uyên chứ.”
Tần Phạn mềm oặt trên ghế xe, đôi mắt đào hoa lười biếng nhướng lên: “Cún con gì chứ, gần đây chị thích Phật tử vô tình vô dục.”
“Phật tử biến thành chó săn, có phải càng k*ch th*ch hơn không?”
“Oa, k*ch th*ch thật.” Tiểu Thỏ bỗng nhiên nhớ tới đoạn video quay được trong phòng bệnh ở bệnh viện ban đầu, cười hề hề, “Chị Phạn
Phạn, đợi ngày chị và đại lão Tạ công khai, em muốn tặng chị một món quà.”
Phật tử hình như đã sớm bị tiên nữ nhân gian kéo xuống phàm trần rồi. Tần Phạn: “Thần thần bí bí.”
Nhưng nhắm mắt lại, lại nhớ đến hình ảnh Tạ Nghiên Lễ đè cô lên ghế sô pha tối hôm đó.
Người đàn ông cao cao tại thượng và ưa sạch sẽ như vậy, vậy mà lại nguyện ý cúi lưng ——
Lấy lòng cô.
Đương nhiên cuối cùng cô tuy không sung sướng gì mấy, ngược lại còn bị anh làm cho khó chịu hơn, nhưng anh đúng là sớm đã không còn cao không thể với tới như trong trí nhớ nữa.
Tần Phạn rụt người vào trong tấm chăn mỏng, muốn che đi gương mặt đang nóng lên của mình, bỗng nhiên nhớ ra một chuyện.
Lén lút thò một bàn tay nhỏ trắng nõn ra khỏi chăn: “Tiểu Thỏ, điện thoại của chị đâu?”
“Đúng đúng đúng, đây ạ.” Tiểu Thỏ đang chìm đắm trong việc ‘ship’
couple tiên nữ và Phật tử không thể tự thoát ra, suýt nữa quên mất điện thoại của Tần Phạn, “WeChat của chị có tin nhắn đó ạ, nhưng em không xem!”
Tần Phạn dùng chăn mỏng che cả điện thoại và mặt mình lại.
Tưởng Dung bên cạnh có chút cạn lời, hất cằm về phía Tiểu Thỏ: “Em chụp lại cái bộ dạng ngốc nghếch này của cô ấy bây giờ đi, lần sau cô ấy mà không chịu làm việc nghiêm túc, thì đăng lên Weibo phòng làm
việc.”
Tiểu Thỏ cười trộm.
Bên này Tần Phạn nhìn thấy tin nhắn WeChat đầu tiên của Tạ Nghiên Lễ, suýt nữa thì tức nghẹn.
Cái gì mà cô cách vị thành niên đã 6 năm, còn chính xác đến từng giây. Một chút tình thú cũng không có!
Cách tin nhắn đầu tiên nửa ngày, anh gửi đến tin thứ hai. Tạ tiểu công chúa: “Thích cún con, hử?”
“Video phỏng vấn.”
Tần Phạn cố ý trả lời: “Phỏng vấn không có giá trị thời hạn đâu, gần đây em thích tiểu chó săn, cái kiểu sói kiêu ngạo khó thuần ấy!”
------oOo------