Xe khởi động, tiếp tục chạy.
Lâm Phàm ngồi ở phía sau nắm chặt đoản mâu trong tay, tinh thần tập trung, đề phòng có nguy hiểm khác xuất hiện.
Trên xe mà hắn đang ngồi có một người sống sót ở tường ngoài khác, người này sắc mặt trắng bệch, thân thể co ro, run lẩy bẩy, trong mắt hiện rõ vẻ hoảng sợ.
Lâm Phàm biết, gia hỏa này đã sợ mất mật rồi.
Đối mặt với dị thú mà sợ hãi, sẽ chỉ quay người mà chạy trốn.
Hắn có thể còn sống quay về hay không, Lâm Phàm không biết, điều duy nhất hắn có thể chắc chắn chính là, khả năng treo máy của hắn rất cao.
Cũng may trên đường tiến vào huyện Miếu Loan, trừ sự cố vừa rồi, không còn tình huống dị thú tập kích xảy ra nữa.
Khiến Lâm Phàm nghi ngờ chính là.
Dị thú không nhiều như trong tưởng tượng của hắn, ví dụ như khắp nơi đều có, hoặc là tụ tập thành bầy, đông không thấy bờ.
Nếu như thật sự là như thế, người sống sót muốn đi săn giết dị thú, hoàn toàn là chuyện không thể nào.
Rất nhanh, bên dưới một dãy nhà trong huyện thành đã có mấy chiếc xe đỗ lại.
Trong xe không có người.
Bọn hắn đang ở trong tòa nhà, ngoắc ngoắc đám người đến sau.
Dừng xe lại.
Lâm Phàm đi theo mọi người đi vào bên trong.
Hắn là người sống sót ở tường ngoài, không hề có chút nổi bật nào, bình thường, không có ai để ý đến hắn.
Tòa nhà này cao bốn tầng.
Tầng thứ tư nơi bọn hắn đang đứng chỉ mới đắp xi măng, chưa hoàn thành.
Một đám người sống sót tụ lại một chỗ ngồi nói chuyện với nhau.
Lúc này, nam tử cầm búa lớn kia đi đến trước mặt Lâm Phàm, đưa cho hắn một bộ đàm.
“Ngươi đến sân thượng quan sát tình hình xung quanh, có dị thú đến gần thì lập tức thông báo.”
“Vâng.”
Lâm Phàm nhận lấy bộ đàm, đi lên sân thượng.
Hắn biết loại chuyện này không thể nào từ chối được, bởi vì thân phận bây giờ của hắn chính là người sống sót ở tường ngoài, trong mắt Liệp Sát giả và Giác Tỉnh giả ở đây, là kẻ đáng thương cần bọn hắn che chở.
Cái mà hắn có thể làm chỉ có giám sát.
Đi đến sân thượng, gió nổi lên, thành thị yên tĩnh lộ rõ vẻ tiêu điều, hoang vu, khiến người ta cảm thấy lòng mình lạnh lẽo.
10 năm trước, cái huyện thành này chắc hẳn rất phồn hoa.
Chỉ là bây giờ mọi thứ đã biến mất rồi.
Đột nhiên.
Một tiếng súng vang lên, tiếng súng truyền đến từ rất xa, nhưng vẫn có thể nghe thấy được.
“Có tiếng súng.” Lâm Phàm giơ bộ đàm lên nói.
Rè rè rè…
Phía bên kia nhanh chóng truyền đến tiếng trả lời.
“Không cần để ý, đó là đám người sống sót du đãng gây ra, đúng là một đám ngu xuẩn, xem ra gặp phải phiền phức lớn, không thể không nổ súng.”
Người sống sót du đãng…
Hắn nghĩ đến quyển sách ghi chép về tận thế mà hắn đọc được trong tiệm sách của lão Trần, trong đó có nội dụng.
Người sống sót du đãng ẩn nấp trong thành thị, săn giết dị thú.
Bọn hắn không có bất cứ đạo đức luân lý nào cả, vô cùng điên cuồng, gặp người là giết, thậm chí khi không có thức ăn, còn chia nhau thịt người để ăn.
Hắn tiếp tục quan sát.
Không biết qua bao lâu.
Khu phố phía trước xuất hiện bóng dáng hai con dị thú.
Hắn vội vàng cầm bộ đàm lên.
“Hai con dị thú xuất hiện ở cuối đường, đang chạy về phía bên này.”
Hắn biết mình cần phải làm việc.
Nhất định phải cầm thế chủ động.
Điểm tiến hóa chính là con đường nhanh nhất để hắn mạnh lên.
Lúc này Lâm Phàm chưa bao giờ căng thẳng như vậy.
Đằng xa, hai con dị thú kết bạn, sánh vai nhau đi.
Bọn chúng cùng một giống loài, trong đó có một con có hình thể to hơn con kia một nửa.
Dị Thú Lang.
Con sói có hình thể lớn hơn kia, ở bụng có một vòng vân trắng, đó là dị thú cấp một.
Mà con Dị Thú Lang nhỏ bé kia, rõ ràng là một con dị thú hồng huyết bình thường.
Các thành viên đội di săn ở lầu bốn, đương nhiên cũng đang quan sát đằng xa.
“Vừa đến đây chưa đươc bao lâu, đã gặp được hai con dị thú, không tệ.” Nam tử cầm búa nói.
Lục Dĩnh lạnh nhạt nói, “Để ta giải quyết con dị thú hồng huyết bình thường kia.”
Nam tử cầm búa nói, “Ngươi có thể một đòn trí mạng không? Nếu như không thể trí mạng, lại giống như con dị thú tê giác lúc trước chạy mất đi, xem như thua thiệt quá rồi, hơn nữa loại Dị Thú Lang này nhất định có đồng loại, một khi chạy mất, nhất định sẽ gọi đồng bọn đến đây bao vây nơi này lại.”
Lục Dĩnh nói, “Ta không thể đánh một đòn trí mạng, vậy thì các ngươi cứ đợi ở lầu bốn nhìn thôi sao?”
Nam tử cầm búa kia nhíu mày, không thích giọng điệu nói chuyện của Lục Dĩnh lắm.
“ĐƯợc rồi, ít nói vài câu đi, chúng ta ra ngoài là để săn giết dị thú, không phải đến để cãi nhau, đã chuẩn bị sãn sàng rồi, sớm giết đủ dị thú thì về sớm một chút.” Lục Sơn đứng ra nói.
Lục Sơn đứng lên làm dịu bầu không khí.
Nam tử cầm búa nói, “Nâng cao tinh thần, làm việc.”
Tình hình ở lầu bốn, đối với Lâm Phàm đang ở trên sân thượng mà nói, hắn chẳng hề biết gì cả.
Hôm nay hắn chỉ có thể chờ những người ở lấu bốn hành động.
Mà hắn thì nhắm chuẩn thời cơ, trực tiếp bổ một đao, hắn hiểu rất rõ một đạo lý, cho dù một mình hắn đánh giết dị thú, xác của dị thú cũng không đến tay hắn được.
Đám gia hỏa này đều là người sống trong tận thế đã lâu.
Ngoài mặt thì nói cười ha hả, nhưng trong lòng thì lạnh như băng, một khi dính đến lợi ích của bản thân, khi ra tay, tuyệt đối sẽ vô cùng hung ác.
Nhưng mà Lâm Phàm cảm thấy cái này không quan trọng lắm.
Dù sao hắn cũng là người rộng rãi.
Lâm Phàm vẫn đang quan sát tình hình bên dưới.
Hai con Dị Thú Lang kia cũng không phát hiện ra xung quanh có gì không ổn, thậm chí còn âu yếm nhau, gầm gừ trầm thấp.
Giống như đang nói chuyện với nhau.