Dị Thú Lang cấp một: Chỉ có ta đối với ngươi là chân ái, bọn nó đều chỉ thèm khát thân thể của ngươi, ngươi nhìn ta dẫn ngươi đi dạo phố tốt biết bao, nếu gặp được con người ngon miệng, nhất định sẽ cho ngươi ăn.
“Dị Thú Lang hồng huyết bình thường: Ngươi thật tốt.
Lâm Phàm không hiểu bọn chúng đang gầm rú chuyện gì.
Nhưng mà hắn cảm thấy chắc hẳn chính là ý này thôi.
Dù sao thì Dị Thú Lang cấp một là đực, chỉ cần là đực, ý nghĩ đại khái sẽ như thế thôi.
Khu phố yên tĩnh, chỉ có hai con Dị Thú Lang đang nói chuyện yêu đương.
Dần dần đến gần.
Đi ngang qua cái tòa nhà chỗ bọn hắn, Dị Thú Lang cấp một đi chậm lại, khứu giác nhạy bén khiến nó nhận ra xung quanh có mùi lạ, đây là bản năng của động vật, khiến nó gầm lên một tiếng, răng nanh sắc bén lóe lên tia sáng, chất nhờn trong miệng chảy ra.
“Trực giác thật là nhạy cảm.”
TRong lòng Lâm Phàm giật mình, con Dị Thú Lang hồng huyết bình thường kia không hề phát hiện ra tình huống xung quanh không ổn, thế nhưng con dị thú cấp một kia thì đã nhận ra.
Vèo!
Một cái mũi tên xé gió bắn đến, mục tiêu chính là Dị Thú Lang hồng huyết bình thường kia.
Lâm Phàm nắm chặt đoản mâu, luôn luôn chú ý.
“Ngay lúc này.”
Hắn nhất định phải ra tay, hơn nữa thời điểm ra tay tốt nhất, chính là khi đội ngũ đi săn ở lầu bốn ra tay.
Hắn nắm chặt đoản mâu, cánh tay cong lại, cơ bắp căng cứng, tụ lực, đột nhiên ném mạnh đoản mâu trong tay ra.
Phốc phốc!
Ngay khi mũi tên kia bắn xuyên qua con Dị Thú Lang hồng huyết bình thường kia.
Đoản mâu mà Lâm Phàm ném ra cũng lập tức cắm vào đầu Dị Thú Lang.
Vị trí mà hắn chọn là vị trí chí mạng.
Với thể chất và độ thuần thục bây giờ của hắn, tuyệt đối không xảy ra vấn đề gì.
Lục Dĩnh ở lầu bốn hơi kinh ngạc, không ngờ khi nàng bắn tên, lại có một cái đoản mâu xuất hiện, cũng đánh trúng dị thú, đương nhiên, nàng biết cái đoản mâu này từ sân thường mà ra, là do Lâm Phàm làm.
- Điểm tiến hóa +1.
Trong lòng Lâm Phàm vui mừng.
Đã thu hoạch được.
Hắn kéo đoản mâu về, cầm dây thừng kéo, Dị Thú Lang hồng huyết bình thường cũng bị kéo theo, đoản mâu cắm xuyên qua thân thể dị thú, đã hình thành cái móc, nếu người bình thường muốn kéo Dị Thú Lang về, nhất định rất khó.
Nhưng thể chất của Lâm Phàm vượt trội hơn người bình thường rất nhiều.
Hắn đã sớm đi trên con đường tiến hóa.
TRong lúc kéo về, hắn vội vàng dùng luôn điểm tiến hóa vừa mới lấy được, theo thuộc tính ba chiều tăng lên, thế chất tăng, một dòng nước ấm xuất hiện, sức lực cũng mạnh hơn.
Tốc độ kéo về cũng càng nhanh.
Dị Thú Lang cấp một đờ đẫn, chỉ trong chớp mắt, sói cái mà nó vụng trộm lập tức bị đâm xuyên qua đầu, còn ở ngay trước mặt nó, bị một nhân loại ở trong tòa nhà trước mắt này kéo đi.
Tình huống này khiến Dị Thú Lang cấp một vô cùng tức giận.
Giống như bị NTR ngay trước mặt vậy.
Dị Thú Lang cấp một vừa định tức giận gào lên, nguy cơ hiện ra, một cái mũi tên lại bắn đến, chỉ là cái mũi tên này khác với lúc trước, lực bắn rất nhỏ, Dị Thú Lang nhanh chóng tránh né, trừng đôi mắt tức giận, nhìn chằm chằm vào lầu bốn.
Mà khi nó nhìn chằm chằm vào lầu bốn, tình huống trước mắt khiến nó hoảng sợ.
Phốc phốc!
Vèo vèo!
Phập phập!
Chỉ trong chốc lát.
Trên nguời Dị Thú Lang cấp một đã cắm dủ loại đồ.
Có mũi tên, có dao nhỏ, có các loại vũ khí.
Quả thật chính là chết trong loạn đao.
Lâm Phàm vừa kéo Dị Thú Lang bình thường lên sân thượng, nhìn xuống phía dưới, mí mắt không nhịn được giật mấy cái.
“Thật là thê thảm.”
Dị Thú Lang cấp một ngã trong vũng máu, dường như từ trong ánh mắt của Dị Thú Lang có thể nhìn thấy được ánh sáng đang từ từ rút đi, sau đó là tuyệt vọng, là bất đắc dĩ.
Giống như đang nói, người yêu của ta, ta cuối cùng cũng không thể bảo vệ ngươi, dẫn theo ngươi đi ăn thịt nhân loại, cuối cùng lại để ngươi chết ngay trước mặt ta.
Lâm Phàm nhìn xung quanh, không phát hiện dị thú nào khác, rút đoản mâu ra, ngay khi rút ra, miệng vết thương lập tức trào ra máu tươi.
Lau đi máu tươi vào lông của Dị Thú Lang.
Đây là lần đầu tiên dùng đoản mâu, ý nghĩa vô cùng đặc biệt.
Còn về chuyện vì sao không thử săn giết Dị Thú Lang cấp một kia, chủ yếu là vì bản thân hắn không nắm chắc, hắn không muốn lãng phí bất cứ cơ hội nào, chỉ muốn thành công trăm phần trăm.
Vác theo xác dị thú xuống lầu bốn.
Mọi người thấy Lâm Phàm từ sân thượng đi xuống, ánh mắt yên lặng xảy ra biến hóa.
Mất đi khinh thường.
Nhìn thấy cái đoản mâu kia, so với mũi tên của Lục Dĩnh thì càng sáng chói hơn.
Lâm Phàm ném xác Dị Thú Lang xuống đất.
“Lợi hại thật, đúng là không nhìn ra, ngươi ném đoản mâu ra lại chính xác đến vậy, đã thế còn rất cao.”
Nam tử cầm búa vừa cười vừa nói, không khỏi quan sát cẩn thận Lâm Phàm một lần nữa, người sống sót sinh sống ở tường ngoài, có được thực lực như thế này, quả thật là không tệ.
Lâm Phàm nói, “Luyện tập mười năm, cũng ổn.”
Lục Dĩnh tiến lên, nhổ mũi tên trong xác dị thú ra, “Thịt dị thú này, ngươi có một phần, ta sẽ ghi nhớ.”
Đội đi săn bọn hắn phân chia dựa vào cống hiến, không phải là chỉ cần ngươi gia nhập, thì cho rằng có thể được phân chia thịt dị thú, đó là chuyện không thể nào.
“À.”
Lâm Phàm không nhiều lời, có cho hay không tạm thời không quan trọng, bây giờ hắn chỉ muốn nhân cơ hội này, giết thêm nhiều dị thú một chút, tích lũy thêm nhiều điểm tiến hóa, từ đó tăng thuộc tính ba chiều lên.
Lúc này, nam tử cầm búa chỉ vào ba người sống sót ở tường ngoài, “Ba người các ngươi, ra bên ngoài kéo cái xác dị thú kia vào đây.”