Ngay cả tuần tra viên đang chuẩn bị mở lồng gỗ cũng dừng lại.
Trong lòng thầm than, mẹ nó chứ, gặp phải tranh đấu rồi, mà hắn ta chỉ là một tuần tra viên nho nhỏ lại bị cuốn vào trong.
“Ngươi đến làm gì?” Lục Dĩnh nhìn thấy người đến là Trương Dũng, không khỏi cau mày, nàng biết chuyện tiếp theo có lẽ không dễ giải quyết rồi.
Trương Dũng cười nói, “Vừa hay đi ngang qua, muốn đến chào hỏi một câu, không ngờ lại gặp được loại chuyện này, người bị giam trong lồng gõ này là người làm trái với quy định tại tường rào của chúng ta, quy định chính là quy định, bây giờ ngươi muốn phá vỡ quy định, không tốt đâu.”
Lục Dĩnh nhìn ánh mắt đáng thương của Tiểu Hi Vọng, quyết định chắc chắn, không nhìn Trương Dũng mà nhìn về phía tuần tra viên.
“Thả người ra cho ta.”
Tuần tra viên nhìn Lục Dĩnh, rồi nhìn về phía Trương Dũng, vô cùng khó xử, đại ca, đại tỷ, các người tranh đấu với nhau đừng làm khó xử một tên tiểu đệ như ta được không, các ngươi như vậy ta rất khó giải quyết được
Trương Dũng nói, “Không có quy định thì không thành quy tắc, nếu như bây giờ ngươi thả người này ra, vậy thì quy định ở tường ngoài này xem như đã bị ngươi phá hỏng rồi, thế thì sau này còn có ai tuân theo quy định nữa, ngươi nhìn xung quanh đi, nhiều người nhìn như thế, nhất định phải suy nghĩ cho kỹ đấy.
Những người sống sót khác đang bị giam trong lồng gỗ đều nhìn chằm chằm Lục Dĩnh.
Có người hét lên.
“Chúng ta cũng muốn ra ngoài.”
“Cũng thả chúng ta ra luôn đi.”
Nghe thấy tiếng những người sống sót kia, khóe miệng Trương Dũng cong lên, hắn ta chính là cố ý đào hố cho Lục Dĩnh, hắn ta đương nhiên biết Lục Dĩnh khó chịu với hắn ta, cho nên hắn ta cũng không cần thiết giữ lại mặt mũi cho Lục Dĩnh.
Còn nếu là người khác, hắn ta sẽ mở một mắt nhắm một mắt, không quan tâm.
Lúc này Lục Dĩnh đã hiểu những lời mà ca ca đã nói lúc trước, không nên đắc tội với người khác, nếu không thì sẽ dễ bị người ta ngáng chân vào những việc nhỏ, bây giờ nàng mới cảm nhận được sâu sắc vấn đề này.
Lục Dĩnh quay người nhìn về phía Trương Dũng, “Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?”
Trương Dũng nhún vai, “Ta muốn thế nào được chứ, ta chỉ dạy ngươi khi làm việc đừng quá xúc động, quy định chính là quy định, nhất thời phá hỏng quy định thì rất thoải mái, nhưng sau khi thoải mái, phiền phức sẽ liên tục xuất hiện, ngươi là người ở tường trong, nhất định phải hiểu rõ đạo lý này, nếu không cho dù ca của ngươi có ở đây, ta nghĩ hắn cũng sẽ phê bình hành vi của ngươi.”
Giờ phút này, Trương Dũng đang đứng ở vị trí cao, trong miệng đầy quy định mà tiến công.
Hắn ta thấy, nữ nhân này chính là vì xúc động, cũng muốn dạy cho Lục Dĩnh một bài học thật tốt, ngươi nhìn ta khó chịu cũng chẳng sao cả, nhưng mà nên giấu kỹ ở trong lòng, có lúc thể hiện ra, chính là đắc tội với người khác, mà kết cục khi đắc tội với người khác cũng chẳng tốt đẹp gì đâu.
...
Tại tường thành ở tường ngoài.
Nhân viên công tác phụ trách giàn giáo xoa mắt, nhìn về phương xa, trong tầm mắt của hắn ta nhìn thấy có một chiếc xe Pickup đang nhanh chóng chạy đến đây, tốc độ rất nhanh, phía sau xe cuốn lên bụi mù.
“A, trong khoảng thời gian này mọi người đều đã trở về rồi, sao còn có xe đến?”
Nghĩ thì nghĩ như vậy.
Nhưng khi xe Pickup lái vào giàn giáo, hắn ta vẫn kéo nó lên.
Trong xe, Lâm Phàm đã trở về được tường rào thả lỏng cả người, khóe miệng cong cong, trong đầu hắn đang nghĩ khi lão Vương nhìn thấy hắn thì sẽ có biểu lộ như thế nào, từ tuyệt vọng chuyển sang kinh ngạc.
Là khóc, là ầm ĩ, hay là vừa khóc vừa nhảy cẫng lên?
Đến trên tường thành.
Hắn lái xe, sau đó đỗ lại.
Xung quanh có một ít người sống sót đang nhìn, bọn hắn thấy được đằng sau xe Pickup chất một đống xác dị thú, cả đác đều há hốc mồm, lộ vẻ khiếp sợ, rất muốn biết rốt cuộc là ai mà có thể săn giết được nhiều dị thú như thế.
Mở cửa xe ra, Lâm Phàm đeo kính râm, ung dung từ xe bước xuống, trong nháy mắt đã cảm nhận được ánh mắt hâm mộ của mọi người.
Đột nhiên, có người kinh ngạc hô lên.
“Hắn là Lâm Phàm, chính là người mà lão Vương bỏ ra hết vốn liếng để đầu tư đó, không phải hắn đã chết ở trong miệng dị thú rồi sao? Sao còn sống mà quay về thế kia?”
“A...”
Muốn nói đến chuyện đáng chê cười nhất của những người sống sót ở tường ngoài này, chính là chuyện lão Vương lấy ra mọi vốn liếng đầu tư, lúc không có chuyện gì làm, bọn hắn đều nói đến chuyện này, xem lão Vương là kẻ ngu đần.
Nếu đổi thành bọn hắn, nhất định không thể nào làm như vậy được.
Cho nên bọn hắn nghĩ, đầu óc lão Vương nhất định là có bệnh.
Bây giờ Lâm Phàm quay về.
Thật sự hoàn toàn khiến bọn hắn tỉnh mộng.
Hóa ra thằng hề chính là chúng ta.
Lâm Phàm lấy phần thịt đã xử lý giòi bọ trước đó giao cho nhân viên công tác, đây là quy định của tường rào, cho dù là người ở tường trong cũng phải làm theo, cho nên nhưng gì nên tuân thủ thì vẫn tuân thủ.
“Thịt này...” Nhân viên công tác ngửi mùi, khẽ nhíu mày.
Lâm Phàm nói, ”Thịt thế nào? Không cần à?”
“Cần, cần...” Nhân viên công tác nói, dù sao thì hắn ta cũng chỉ phụ trách lấy thịt, thịt lấy được cũng chẳng đến lượt hắn ta ăn, cho nên không quan tâm phẩm chất của thịt thế nào, đó là chuyện mà những người ăn thịt nên nghĩ đến.
“Lão Vương đâu? Các ngươi ai giúp ta thông báo cho lão Vương một tiếng, gọi hắn đến đây, người đầu tiên chạy đi thông báo, ta sẽ cho hắn một ít thịt.”
Khi ở trong tay có lương thực dư dả, cả người đề vô cùng hào sảng.
Cái này giống như ở trong thời kỳ hòa bình.
Lấy tiền đập vào người vậy.