KHông có ai cảm thấy mình bị đập mà không vui vẻ, nếu thật sự có người cảm thấy đây là nhục nhã, vậy thì chỉ có thể nói là vì tiền không đủ nhiều.
Sau khi hắn vừa dứt lời.
Đám người không hề điên cuồng như trong tưởng tượng của hắn.
Mà đều vô cùng im lặng.
Cái này khiến Lâm Phàm cảm thấy hơi kinh ngạc, chẳng lẽ đều bị choáng váng cả rồi sao?
Rất nhanh, có người sống sót mở miệng nói.
“Lão Vương đang bị nhốt trong lồng gỗ.”
Hả?
Nghe thấy vậy, sắc mặt Lâm Phàm lập tức thay đổi.
Hắn quay người nhìn về phía nhân viên công tác.
“Coi chừng kỹ đồ ở trong xe cho ta, đợi lát nữa quay về ta sẽ cho ngươi chút chỗ tốt.”
Giờ phút này, rất có dáng vẻ của chuyện dừng xe lại, ném ra mấy xấp tiền mặt, ngông cuồng cảnh cáo đối phương, coi chừng kỹ xe cho ta, nếu không thì đánh gãy chân ngươi.
Mặt Lâm Phàm lạnh đi.
Một đám người sống sót đi theo phía sau.
Có chuyện vui sắp xảy ra rồi.
Chỉ là lão Vương làm sai, bị giam vào trong lồng gỗ, đây là quy định của tường ngoài, bây giờ bọn hắn thật sự muốn xem đối với chuyện này Lâm Phàm có cách nào có thể dùng, ngươi đừng quên, ngươi cũng là người sống sót ở tường ngoài.
Khiêu chiến quy định của tường ngoài không phải là lựa chọn sáng suốt.
Lúc này.
Lục Dĩnh và Trương Dũng đang giằng co, Trương Dũng ngăn cản khiến Lục Dĩnh trở nên bị động, tuy rằng nàng cưỡng ép thả người nhất định sẽ không có vấn đề gì, nhưng nàng biết Trương Dũng tuyệt đối sẽ không dừng tay ở đây.
Tuần tra viên lặng lẽ lui ra sau.
Hắn ta chẳng biết nghe theo ai cả, ai cũng không thể đắc tội được.
Hắn ta hiểu được một đạo lý, nếu như hắn ta thật sự thả người ra ngoài, có lẽ Lục Dĩnh sẽ không có chuyện gì, nhưng mà hắn ta thì tuyệt đối sẽ có chuyện, cuối cùng người cõng nồi nhất định là hắn ta.
Hối hận cũng không kịp.
Sớm biết thế này đã không đi đến chỗ này.
Lão Vương ở trong lồng gỗ biết Lục Dĩnh vì muốn thả mình, đã nổi lên tranh chấp với Trương Dũng, đây cũng không phải thứ hắn ta muốn thấy, không cần thiết, thật sự không cần thiết.
“Lục tiểu thư, ta không sao, nhốt thêm mấy ngày nữa là có thể ra ngoài rồi, không cần thả ta ra, chỉ là ta muốn nhờ Lục tiểu thư có thể chăm sóc con gái của ta một chút, không cần phải để tâm quá nhiều, cho chút gì đó ăn là được.”
Lão Vương rất hèn mọn, hắn ta không biết tương lai sau này mình nên làm như thế nào.
Vốn liếng không còn.
Công việc không có.
Nhưng cho dù như thế nào, hắn ta cũng sẽ không vì thế mà tuyệt vọng, cuộc sống vẫn tiếp tục, cho dù trồng trọt kiếm được chút đồ ăn ít ỏi, cũng phải nuôi con gái lớn lên.
Lục Dĩnh yên lặng gật đầu với lão Vương.
Nàng thật sự muốn thả lão Vương ra ngoài.
Nhưng Trương Dũng ngăn cản, khiến nàng bất lực.
Đột nhiên.
Có tiếng nói truyền đến.
“Lão Vương.”
Tiếng nói quen thuộc.
Xoát!
Lão Vương đang bị nhốt trong lồng gỗ, sau khi nghe thấy giọng nói này, lập tức quay đầu nhìn về phía phát ra tiếng nói, hắn ta thấy được bóng người mà hắn ta mong chờ ngày đêm kia, trừng to mắt, vẻ mặt kinh ngạc.
“Lâm Phàm...”
Trong nháy mắt, cả gương mặt lão Vương tràn đầy tươi cười, còn sống là tốt, còn sống là tốt rồi.
Trương Dũng kinh ngạc, kinh hãi, thật không ngờ tên tiểu tử này lại còn sống mà quay về.
Đây là chuyện mà hắn ta không thể nào ngờ đến.
Lục Dĩnh cũng vô cùng khiếp sợ, nàng cũng cho rằng Lâm Phàm đã chết rồi, không ngờ thế mà còn sống quay về.
“Lâm thúc thúc...” Tiểu Hi Vọng chạy như bay đến.
Lâm Phàm sờ đầu Tiểu Hi Vọng, liếc mắt thấy lão Vương đang bị nhốt trong lồng gỗ, chuyện này hắn sao có thể nhịn được, không khỏi tăng nhanh bước chân.
Trên đường đến đây, hắn đã hỏi thăm rõ ràng.
Hóa ra là vì hắn không quay về cùng đội ngũ, khiến cho lão Vương nghĩ rằng hắn chết rồi, mà Lục Dĩnh có chia hai cái chân dị thú cho lão Vương, từ đó khiến người sống sót khác chú ý đến, mở miệng kích thích thần kinh lão Vương, rồi đánh nhau, đám người sống sót kia cũng nhân cơ hội mà ăn hết chân.
Ở tường ngoài, ẩu đả quả thật sẽ bị trừng phạt, nhưng Lâm Phàm chẳng quản đến những cái này.
Hắn bây giờ đã khác rồi.
Đồng thời cũng vô cùng cảm tạ Lục Dĩnh, hắn nhớ mang máng sau khi hắn săn giết dị thú, Lục Dĩnh đã nói với hắn, dị thú đó cũng có một phần của hắn, không ngờ khi tất cả mọi người cho rằng hắn đã treo máy rồi, nàng lại phân chia phần chân cho lão Vương.
Hành động này khiến Lâm Phàm yên lặng cảm tạ nàng.
Hắn đến trước lồng gỗ, mũi nhọn đoản mâu đột nhiên đập vỡ khóa sắt.
Ngay khi hắn đang nghĩ đến chuyện kéo lão Vương ra ngoài.
Trương Dũng chậm rãi mở miệng, “Lâm Phàm, ta khuyên ngươi tốt nhất đừng xúc động, hắn làm trái quy định tường ngoài, cho nên phải bị trừng phạt, hơn nữa ngươi cũng là người của tường ngoài, biết quy định, còn làm trái quy định, hậu quả như thế nào, ngươi tự hiểu.”
Lâm Phàm nhìn về phía Trương Dũng, ”Hậu quả như thế nào?”
Trương Dũng nói, “Hậu quả chính là các ngươi vẫn sẽ bị phạt, sau khi bị phạt xong, sẽ bị đuổi ra khỏi tường rào.”
Ánh mắt Lâm Phàm bình tĩnh nhìn Trương Dũng.
Tuy nói không tận mắt nhìn thấy, nhưng cái đầu nhỏ của hắn vẫn có thể nghĩ ra được.
Tại sao Lục Dĩnh lại ở chỗ này, đương nhiên là muốn thả lão Vương ra ngoài, nhưng vẫn lề mề cho đến bây giờ, nhất định là vì Trương Dũng ngăn cản, hắn cũng hoàn toàn hiểu rõ, Trương Dũng không phải là thứ gì tốt.
Từ khi hắn ta dứt khoát xem hai người sống sót như tấm chắn, ném ra sau xe, hắn đã biết con người này tâm ngoan thủ lạt, tuyệt đối không thể tin tưởng.
Giờ phút này.
Trương Dũng này, đã đi trên con đường chết.
Còn về chuyện chết lúc nào.
Vậy phải xem thời điểm có cơ hội sẽ ra tay.