Lâm Phàm nắm đoản mâu, phần đuôi đoản mâu chạm vào mặt đấy, ánh mắt nhìn chằm chằm Trương Dũng, mà Trương Dũng chẳng hoảng một chút nào, thậm chí còn mỉm cười nhìn Lâm Phàm, dường như đang nói, bây giờ ngươi có cách gì chứ?
“Lâm Phàm, đừng xúc động, ta chỉ bị nhốt mấy ngày, không sao cả.”
Lão Vương biết tính tình của Lâm Phàm, vội vàng mở miệng khuyên bảo, Trương Dũng chính là Liệp Sát giả, là người rất lợi hại, không dễ dàng gì ngươi mới sống sót mà quay về, nhất định không được làm chuyện ngu ngốc.
Lục Dĩnh biết Lâm Phàm muốn thả lão Vương ra ngoài.
Nhưng vì vậy mà nảy sinh xung đột với Trương Dũng thì không sáng suốt lắm, mặc dù có nàng ở đây, có thể ngăn cản trận tranh đấu này, nhưng mà các ngươi đều là người sống sót ở tường ngoài.
Một khi Trương Dũng trả thù, các ngươi chẳng thể nào ngăn cản được.
“Ha ha...”
Lâm Phàm cười, ánh mắt nhìn về phía Lục Dĩnh đứng bên cạnh, “Ngươi nói nếu như trở thành Liệp Sát giả, có phải có thể chuyển vào tường trong sinh sống hay không?”
Lục Dĩnh nói, “Ừm, nếu như có thể trở thành Liệp Sát giả thì có thể vào trong tường trong sinh sống.”
Tường rào Miếu Loan này chỉ là tường rào cỡ nhỏ, cần cường giả, cường giả chính là nhân tố quan trọng để quyết định tường rào có thể tồn tại hay không, không phải chỉ dựa vào một người là có thể chống đỡ, cho nên người quản lý tường rào sẽ lôi kéo Liệp Sát giả, đưa ra chỗ tốt, cho người đó cuộc sống nghiêng trời lệch đất so với khi ở tường ngoài.
Trương Dũng nói, “Cho dù là Liệp Sát giả cũng không thể phá hỏng quy định của tường ngoài, quy định chính là quy định.”
Hắn ta cảm thấy Lâm Phàm nhất định đã trở thành Liệp Sát giả.
Cho nên mới có bản lĩnh giằng co với hắn ta.
Nhưng hắn ta phải để cho Lâm Phàm biết, cho dù có trở thành Liệp Sát giả thì thế nào chứ, vẫn bị Trương Dũng ta đè một đầu như cũ.
“Thật sao?” Lâm Phàm chậm rãi nói, “Nếu như trở thành Liệp Sát giả cũng không thể, vậy bây giờ thì sao...”
Vừa dứt lời.
Chỉ thấy trên người Lâm Phàm có một ngọn lửa nhấp nháy, sau đó ngọn lửa này phân tách ra, lan tràn ra toàn thân, ngay cả đoản mâu cũng biến thành đoản mâu lửa trong nháy mắt.
“Giác Tỉnh giả có đủ không?”
Lâm Phàm tức giận nói.
Hắn không hề giấu diếm chuyện bản thân mình là Giác Tỉnh giả, đây là tận thế, không phải đang trong thời kỳ hòa bình cần phải giấu dốt, ở trong tận thế, nhất định phải thể hiện thực lực của bản thân ra ngoài.
Điều này có thể mang đến rất nhiều lợi ích, đồng thời tránh khỏi những phiền phức không cần thiết.
Ngươi thể hiện mình nhỏ yếu, sẽ có người bắt nạt ngươi, mà khi bản thân thể hiện ra mình cường đại, sẽ không có người nào bắt nạt, thay vào đó là kính sợ.
“Cái gì?”
Trương Dũng kinh hô, trong ánh mắt là vẻ không thể tin được, giống như vừa nhìn thấy quỷ, thậm chí không nhịn được mà lui về sau một bước, ảnh ngược trong hai con mắt là ngọn lửa đang bùng cháy.
Hắn ta tin đối phương là Liệp Sát giả, nhưng không thể tin được hắn là Giác Tỉnh giả.
Đừng nói Trương Dũng trợn tròn hai mắt, những người khác đều như thế.
Những người sống sót vây xem kinh hô, ánh mắt lộ ra hâm mộ và kính sợ.
Lục Dĩnh há hốc mồm, giờ phút này nàng đã hoàn toàn hiểu rõ, vì sao Lâm Phàm lại tự tin như vậy, bởi vì trong tường rào Miếu Loan này, Giác Tỉnh giả mãi mãi ở tầng cao nhất.
Bởi vì mặc kệ có bao nhiêu Liệp Sát giả, đều không thể so sánh với một Giác Tỉnh giả.
Nếu để cho người quản lý lựa chọn.
Hắn ta sẽ lựa chọn Lâm Phàm, đồng thời không chút do dự mà đuổi Trương Dũng đi.
“Giác Tỉnh giả, năng lực hệ hỏa, đây mới thực sự là năng lực có thể sử dụng trong chiến đấu.”
Lục Dĩnh tự lẩm bẩm, năng lực của Giác Tỉnh giả có rất nhiều, muôn màu muôn vẻ, có thực dụng, cũng có cái không thực dụng, mặc dù có nhiều cách nói, không có năng lực phế, chỉ có người sở hữu phế.
Nhưng mà nàng sống nhiều năm như vậy, thật sự từng gặp được loại năng lực phế.
Chính là có thể thở ở trong nước.
“Oa, Lâm thúc thúc biến thành người lửa.” Tiểu Hi Vọng kinh ngạc nói.
Lão Vương trong lồng gỗ hoàn toàn ngây ngốc, hai đầu gối quỳ trên mặt đất, nước mắt không nhịn được chảy ra.
Không biết là đang cảm thấy vui mừng vì Lâm Phàm.
Hay là cảm thấy đầu tư của mình đã được báo đáp.
Lửa tiên tán, thu vào trong cơ thể, quần áo, tóc tai, đều không bị chút ảnh hưởng nào.
Đây là sau khi năng lực của Lâm Phàm thức tỉnh, ở trong trạng thái mạnh nhất, Hỏa Diễm Chi Thân, uy lực tăng vọt.
Lúc này sắc mặt Trương Dũng thay đổi, lập tức tươi cười nói, “Hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm thôi, không có quy định gì cả, đều là lỗi của ta.”
Nói xong thì vội vàng đi vào lồng gỗ.
Mời lão Vương ở bên trong ra ngoài, sau đó nhìn về phía tuần tra viên.
“Mọi chuyện đã điều tra rõ ràng rồi có biết không hả, là đám gia hỏa kia cố ý mở miệng nhục nhã người khác, thừa cơ đánh nhau để cướp thịt, nhốt năm ngày làm sao mà đủ, nhốt mười ngày cho ta, thậm chí còn nhiều hơn nữa, có nghe thấy không.” Trương Dũng quát lớn.
“Vâng vâng vâng...”
Tuần tra viên điên cuồng gật đầu, chẳng khác nào con gà mổ thóc.
Ngươi nói cái gì thì chính là cái đó, ta nhất định sẽ không phản bác.
“KHông còn chuyện gì nữa, vừa hay ta còn chút chuyện, đi trước.” Trương Dũng tỏ vẻ rất hèn mọn, vội vàng rời đi.
Lâm Phàm nhìn bóng lưng Trương Dũng.
Yên lặng nhìn chằm chằm.
Chờ ngươi đi chết.
Bây giờ mà đánh nhau với Trương Dũng, nhất định không sáng suốt, nhưng đối với chuyện hắn có thể săn giết dị thú để tăng thực lực, giết chết hắn ta chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
Thu hồi ánh mắt.
Lâm Phàm nhìn về phía lão Vương, cười nói.
“Có phải cảm thấy rất kích động hay không?”