Trịnh Liệt ngừng bước, nghiêng nửa người quay đầu nhìn Andre “Gì?”
“…Tao rốt cuộc thua mày ở điểm nào?” Ngữ khí Andre tràn ngập sự không cam tâm. Hắn tự nhận kế hoạch của mình hoàn hảo không chút kẽ hở, như thế nào lại mạc danh kỳ diệu thất bại như vậy?
Trịnh Liệt thần bí khiêu mi “Chỉ sợ là do mày không nằm mơ đi!”
Andre không biết Trịnh Liệt đang nói sự thật, còn cho là Trịnh Liệt chỉ trả lời lấy lệ, thở hồng hộc nói không ra hơi “Mày cho rằng bọn họ thật sự yêu mày sao? Bọn họ chỉ nhìn trúng tiền với thế lực của mày thôi! Tao ở địa ngục chờ mày trở nên không đáng một đồng, bị bọn họ vứt như rác rưởi!”
Trịnh Liệt trong lòng không có nửa điểm dao động, hắn giả mù sa mưa nói “Thì ai nói không phải đâu? Nhưng mà, ít nhất tao không giống mày, cho dù có tiền có thế vẫn bị người ta chướng mắt.”
Andre kịch liệt giãy dụa, hung tợn nói “Trịnh Liệt mày đừng đắc ý! Tần Trăn chỉ là tên ***! Lúc mày không biết ta đã thao… Au!”
(thao = ***, chắc ai cũng biết)
Trịnh Liệt một quyền ngăn chặn hắn nói ra mấy lời ô uế, lại nâng chân đá một cước cực chuẩn, Andre cả người lẫn ghế té mạnh xuống đất.
“Người của tao là để cho mày chửi sao? Không biết điều!” Trịnh Liệt hừ một tiếng.
Còn tưởng hắn định nói di ngôn gì hay ho lắm, hóa ra chỉ là mấy câu châm ngòi li gián lúc giãy dụa sắp chết. Coi như Trịnh Liệt hắn đã đánh giá tên này quá cao rồi! Trịnh Liệt nghĩ. Hắn càng thêm hoài nghi trong mộng hắn động kinh như thế nào mới có thể chết không minh bạch như vậy.
Trịnh Liệt hai tay đút túi, mặt không chút thay đổi ra khỏi phòng số 7.
Quản lý câu lạc bộ đang trò chuyện với Tần Trăn bên ngoài. Chính xác là chỉ có quản lý đơn phương quấn lấy Tần Trăn tán dóc. Là người song tính luyến, đối diện với Tần Trăn – người đứng đầu bảng xếp hạng đối tượng mơ ước của giới gay trên internet, quản lý không khỏi khó khống chế sự phấn khích trong lòng. Thừa dịp Trịnh Liệt không có mặt, hắn tranh thủ nói với Tần Trăn nhiều hơn vài câu, thuận tiện lấy thêm vài chữ ký, đem về chưng hoặc bán.
Trịnh Liệt híp mắt, trầm giọng kêu “Trăn.”
Biểu cảm ôn hòa đúng chuẩn dùng khi đối diện fan của Tần Trăn nháy mắt thay đổi, bằng mắt thường cũng có thể thấy vành tai y đỏ lên. Y có chút bối rối ngẩng đầu nhìn Trịnh Liệt. Có trời mới biết, chỉ khi ở trên giường Trịnh Liệt mới gọi tên y thân mật như vậy!
Trịnh Liệt kéo tay y, nghiêng đầu nhìn quản lý. Quản lý lập tức lui về sau ba bước, cung kính cúi đầu “Trịnh thiếu, ngài còn điều chi phân phó?”
“Tôi không muốn nhìn thấy hắn ta nữa.” Trịnh Liệt hếch cằm chỉ hướng phòng số 7.
Quản lý đáp “Dạ vâng, Trịnh thiếu.”
Trịnh Liệt gật gật đầu, lại bỏ thêm một câu “Cách xa Tần Trăn một chút.” Hoàn toàn không hề che giấu dục vọng chiếm hữu.
Quản lý kinh ngạc, sau đó đầu cúi càng thấp “Vâng, Trịnh thiếu, xin thứ lỗi cho sự thất lễ của tôi.”
Trịnh Liệt nói với Tần Trăn đang lúng túng “Chúng ta đi thôi.”
“Trịnh thiếu, chờ chút, Sân ca đang chờ ngài ở phòng VIP.” Quản lý vội vàng nói.
Trịnh Liệt nhíu mày, nhìn nhìn Tần Trăn “Muốn đi gặp Sân ca với tôi không?”
Hai mắt Tần Trăn sáng lên! Tuy rằng y có chút sợ hãi dạng đại ca xã hội đen đao khẩu thiểm huyết như Tiêu Sân, nhưng không thể nghi ngờ, Tiêu Sân chính là thân nhân vô cùng quan trọng với Trịnh Liệt. Tần Trăn chưa hề nghĩ sẽ có cơ hội được Trịnh Liệt đích thân dẫn mình diện kiến Tiêu Sân.
(đao khẩu thiểm huyết: ý nói vô cùng tàn nhẫn. Sẽ giải thích cụ thể hơn bên dưới)
“Tôi muốn.” Tần Trăn trảm đinh tiệt thiết nói.
Trịnh Liệt bật cười “Thư giãn đi, Sân ca một chút cũng không đáng sợ.”
Không! Trên thực tế, Tiêu Sân cực kỳ đáng sợ!
Tới phòng VIP, tiếng khóc nỉ non của con nít không hề phù hợp với câu lạc bộ Kim Cương vang lên khiến Trịnh Liệt có một loại dự cảm chẳng lành. Vừa vào thấy rõ thứ Lý Hướng Nam ôm trong lòng ngực, cả người hắn đều hóa đá.
Tiêu Sân có ý tứ hàm súc không mấy tốt lành nhìn hắn, cả người tỏa ra áp lực bức người.
Tần Trăn phản ứng không chút suy nghĩ, bước lên trước lấy thân che Trịnh Liệt, dũng cảm chống lại lại Tiêu Sân không có hảo ý.
Tiêu Sân lúc này mới nhìn tới gương mặt Tần Trăn, nhướn đôi mày rậm, khí phách mười phần.
“A Sân, đừng đùa, để A Liệt tới nhìn thằng nhỏ.” Lý Hướng Nam thuần thục vuốt ve đứa bé trong lòng, mỉm cười thân thiện với Tần Trăn, cảm thấy y có điểm quen mắt nhưng không nhớ ra y là ai. Song khi Lý Hướng Nam nhìn về phía Trịnh Liệt, trên mặt liền lộ rõ vẻ không hài lòng.
“…Hai người sao lại mang bọn nó tới đây? Đứa nữa đâu?” Sửng sốt nửa ngày, khó khăn lắm Trịnh Liệt mới tìm lại được giọng nói của mình.
Lý Hướng Nam nói “A Liệt, mẹ biết chuyện cậu làm, bà rất tức giận. Là bà cho người đem bọn nó về. Đứa lớn vẫn còn ở chỗ mẹ.”
Mắt Trịnh Liệt chợt lóe một tia ảo não. Tần Trăn hơi bất an nhìn hắn. Từ đoạn đối thoại giữa Trịnh Liệt và Lý Hướng Nam y đột nhiên nghĩ tới vài chuyện không được tốt cho lắm, huyết sắc trên mặt từng chút từng chút rút sạch.
Quả nhiên, Lý Hướng Nam nói tiếp “Bọn nó dù sao cũng là con của cậu. Sinh thì cũng đã sinh rồi, cậu phải có trách nhiệm với bọn nó!” Y lần đầu tiên nghiêm khắc trừng Trịnh Liệt, toàn thân toát ra chính khí lẫm liệt của một giáo sư đang dạy dỗ con nít.
Trịnh Liệt cào cào tóc, khó chịu càu nhàu “Em… Em thật muốn đem hai đứa nó nhét ngược lại vô bụng mẹ tụi nó quách cho rồi!”
Con của cậu… Mẹ…
Cả người Tần Trăn run rẩy. Phải nói, hai chuyện Tần Trăn sợ nhất khi ở bên cạnh Trịnh Liệt chính là: một, Ân Triệu Lan yêu Trịnh Liệt, nối lại tình xưa với hắn, Trịnh Liệt vì anh ta bỏ những người con nuôi khác. Hai, Trịnh Liệt ngán chơi gay, quay lại tìm một người phụ nữ kết hôn sinh con, sống một cuộc sống bình thường của một người đàn ông bình thường…
Khó khăn lắm Ân Triệu Lan mới bỏ đi, Trịnh Liệt rốt cuộc lại kết hôn sinh con?
Lý Hướng Nam nhạy cảm, chú ý tới vẻ mặt bất thường của Tần Trăn, không khỏi hỏi Trịnh Liệt “A Liệt, người bạn này của cậu…vẫn ổn chứ?”
Trịnh Liệt nhìn Tần Trăn, chỉ thấy y đầy vẻ thê lương, mặt cắt không còn chút máu, yếu ớt như một pho tượng lưu ly tinh xảo, tựa như chỉ cần chạm nhẹ thì sẽ vỡ nát ra từng mảnh. Một cỗ cảm giác kỳ dị đột nhiên nảy lên trong ngực Trịnh Liệt.
Trịnh Liệt biết Tần Trăn thích mình, nhưng thích đến mức nào thì hắn vẫn chưa biết được. Cho dù Tần Trăn từng vì an nguy của hắn mà chấp nhận lên giường với Andre thì Trịnh Liệt cũng chỉ tin y không có ý định giết hắn, chứ đối với tình cảm của y thì hắn vẫn còn nghi ngờ. Giờ khắc này Trịnh Liệt lại đột nhiên sâu sắc cảm nhận được Tần Trăn để tâm tới hắn như thế nào, tựa như sự tồn tại của hắn chính là ý nghĩa của cuộc đời y vậy.
“Đừng suy nghĩ lung tung. Bọn chúng chỉ là do tôi nhất thời xúc động, tìm người đẻ hộ sinh dùm thôi.” Trịnh Liệt không khỏi thương tiếc Tần Trăn, ôm lấy y, bối rối trấn an y.
Tần Trăn không nói lời nào, chậm rãi mím môi, đem đầu chôn sâu vào ***g ngực hắn.
Trịnh Liệt như có chút hiểu ra, phúc chí tâm linh nói “Yên tâm, bọn nó là bọn nó, cậu là cậu. Tôi sẽ không vì có bọn nó mà không cần cậu đâu. Kỳ thật lúc bọn nó được sinh ra tôi liền thấy hối hận… Vốn còn tính ném vô cô nhi viện…”
(phúc chí tâm linh: khi vận may đến, thì người ta linh hoạt khôn ngoan hơn, theo QT)
“Trịnh Liệt!” Lý Hướng Nam tức giận quát ngăn chặn lời nói của hắn.
Trịnh Liệt hoàn toàn không có chút tự giác hối lỗi nhận được cái nhìn cảnh cáo của Tiêu Sân liền biết điều ngậm miệng. Lúc ấy hắn vì chuyện của mấy đứa con nuôi mà đầu óc rối loạn, lao lực quá độ, chạy ra nước ngoài một chuyến, đột nhiên nảy sinh ý định muốn có một đứa con ruột của chính mình. Như vậy, nó sẽ không ruồng bỏ hắn đúng không?
Hắn nói gió có mưa gọi mưa có mưa, chỉ cần vung một bó tiền và một con t*ng trùng, tự nhiên có người thay hắn an bài thỏa đáng. Hắn vỗ vỗ mông rời đi, gần như quên khuấy mất việc này. Mãi đến khi có người thông báo cho hắn biết hắn thành công lưu lại mầm mống tai họa, còn mua một tặng một, Trịnh Liệt mới nhớ tới chuyện này, sau đó kinh sợ!
Tuy rằng Trịnh Phỉ không phải con ruột Trịnh Liệt, nhưng Trịnh Liệt gần như nhìn Trịnh Phỉ lớn lên, trước khi cả hai cùng ăn nằm với nhau thì quan hệ giữa hai người cũng là cha là con. Mà Trịnh Liệt chưa từng phủ nhận việc mình nuôi dạy thất bại mới dưỡng ra Trịnh Phỉ con quỷ đòi nợ trời sinh này!
Hiện tại lại muốn hắn buộc thêm hai con quỷ con vô chân mình? Thay Trịnh Phỉ kế tục sự nghiệp phá rối cuộc sống, sinh hoạt của hắn? Hắn hoàn toàn không hề thiếu mấy đứa con phiền toái, có biết không?
Trịnh Liệt thật sự, thật sự nghiêm túc suy xét việc ném bọn nó vào cô nhi viện, hằng năm chu cấp tiền cho tụi nó. Thế nhưng ý tưởng này vừa nảy, hắn liền nhớ tới Trác Thư Nhiên cũng từng trải qua hoàn cảnh như vậy. Nay, cá tính Trác Thư Nhiên trở nên vặn vẹo như thế, không cần nghĩ cũng biết là do thời thơ ấu không hạnh phúc…
Trịnh Liệt tự nhận hắn thông minh siêu quần, phỏng chừng IQ hai đứa nhỏ này cũng chỉ thấp hơn hắn tí xíu, nếu ném vào cô nhi viện, không chừng có một ngày sẽ biến thành hai con yêu nghiệt như Trác Thư Nhiên! Không thể không nói, nhờ có “châu ngọc tại tiền” Trác Thư Nhiên mà đôi song bào thai này thoát được vận mệnh lớn lên ở trại trẻ mồ côi.
(châu ngọc tại tiền: trước đó đã có một người rất kiệt suất, vậy nên thế hệ sau được kỳ vọng rất cao, trong câu này thì chắc đang châm biếm về sự yêu nghiệt của Trác Thư Nhiên sẽ khiến hai đứa nhỏ khó bề đuổi kịp, huê huê)
Sau đấy tình hình ở Nam Phong thị dần trở nên ác liệt, Trịnh Liệt không có thời gian lo lắng cho hai đứa nhóc, chỉ lo cho bạn bè. Hắn không ngờ trước khi hắn kịp nghĩ ra phương pháp xử lý bọn nó như thế nào thì dì Phùng Lệ An bên kia đã biết chuyện, hơn nữa còn đi trước một bước đón hai đứa về.
Vì thế Trịnh thiếu luôn anh minh thần võ lâu lâu được trải nghiệm cảm giác gọi là thúc thủ vô sách.
Nhìn thấy Trịnh Liệt trên mặt đầy vẻ kính nhi viễn chi, Lý Hướng Nam xưa nay luôn hiền lành giờ sắc mặt cũng phải trầm xuống. Tiêu Sân luôn chú ý y, thấy y như thế sắc mặt hắn cũng hầm hầm, hung ác nhìn chằm chằm Trịnh Liệt.
(kính nhi viễn chi: ngoài mặt tỏ ra kính nể nhưng thực tế không muốn gần gũi, tiếp cận, tham khảo thêm ở Wiki)
Trịnh Liệt né tránh không dám nhìn. Có Trịnh Phỉ làm ví dụ cho thất bại giáo dục, hắn thật sự rất khó giải quyết.
Tiểu gia hỏa trong lòng Lý Hướng Nam tinh thần sáng láng, giữa không khí nặng nề u ám nó vung tay vung chân ê ê a a. Lý Hướng Nam cúi đầu nhìn nó, sắc mặt dần dịu đi.
Tần Trăn được Trịnh Liệt trấn an, cảm xúc dần bình phục, không thể khống chế chú ý tới tiểu gia hỏa bên kia.
Là thân sinh huyết mạch của cha nuôi.
Không biết tại sao, đứa nhỏ này đột nhiên không khiến Tần Trăn thấy khó chịu.
“…Tôi có thể ôm nó không?” Tần Trăn hỏi một câu ngoài dự đoán của mọi người.
Trịnh Liệt hồ nghi nhìn y “Cậu chắc không? Phiền lắm đấy!”
Tần Trăn bất đắc dĩ nhìn hắn “Tôi muốn ôm.”
Trịnh Liệt buông y ra, mặc y đi đến trước mặt Lý Hướng Nam.
Lý Hướng Nam nhìn cử chỉ thân mật của Trịnh Liệt và Tần Trăn, cũng mơ hồ đoán được quan hệ của bọn họ, hơn nữa thái độ của Trịnh Liệt cũng không giống chơi đùa mà có vẻ nghiêm túc… Hay đó là một trong những đứa con nuôi đỉnh đỉnh đại danh mà Tiêu Sân từng nói qua?
Cơ mà diện mạo Tần Trăn tinh xảo, khí chất lại ôn hòa không giống như vẻ hào nhoáng bên ngoài, dễ khiến người ta có hảo cảm.
“Xin chào, tôi là Tần Trăn, là con nuôi Trịnh thiếu, đứng thứ hai.” Tần Trăn tự giới thiệu bản thân một cách tự nhiên với Lý Hướng Nam.
Lý Hướng Nam rốt cuộc hiểu tại sao lại thấy Tần Trăn quen mắt. Y không phải chính là đại minh tinh nhà nhà người người đều biết đấy sao? Hơn nữa Lý Hướng Nam thực ngạc nhiên với sự thẳng thắn của Tần Trăn khi thừa nhận thân phận con nuôi của mình, thái độ thản nhiên đến mức khiến người ta không thể chỉ ra điểm gì khác thường.
“Xin chào, tôi là Lý Hướng Nam…” Lý Hướng Nam ngập ngừng một lát, gương mặt tuấn tú hơi đỏ lên, thấp giọng nói “Là…A Liệt…uhm.. chị dâu…”
Tiêu Sân nghe đoạn tự giới thiệu thú vị này, mây đen trên đầu bỗng trôi đi bớt.
Mắt Tần Trăn nháy mấy cái, không khỏi nhớ tới tiếng “chị dâu” của quản lý câu lạc bộ, cảm thấy thật thú vị. Y thực tự nhiên trôi chảy nói “Chị dâu, xin chào.”
Mặt Lý Hướng Nam càng đỏ hơn, vội vàng nói lảng sang chuyện khác “Cậu, không phải muốn ôm Tiểu Bảo sao?” Y chỉ chỉ tiểu gia hỏa trong lòng “Bọn nó còn chưa có tên, đứa lớn nhũ danh là Đại Bảo, đứa nhỏ là Tiểu Bảo.” Nhắc đến tên đứa trẻ, gương mặt y lộ rõ vẻ nhu hòa.
Tần Trăn chưa từng tiếp xúc với sinh vật nhỏ bé mềm mềm như vầy, nhìn Tiểu Bảo phấn điêu ngọc mài bi ba bi bô, càng nhìn càng thấy bộ dạng nó giống Trịnh Liệt, nhất là ánh mắt, không thể nói rõ là đẹp chỗ nào, chỉ là khiến người ta không thể rời mắt.
Hai mắt Tần Trăn tỏa sáng, Lý Hướng Nam cười đem Tiểu Bảo đặt vào lòng y, Tần Trăn thật cẩn thận nhận đứa bé, nhờ Lý Hướng Nam chỉ dẫn điều chỉnh tư thế để Tiểu Bảo thoải mái.
Tiểu Bảo hoàn toàn không sợ người lạ, nhe hàm còn chưa mọc răng cười, giơ cánh tay phấn nộn về phía Tần Trăn, như muốn nói chuyện với y, tâm Tần Trăn lập tức mềm nhũn.
“Nó rất thích cậu.” Lý Hướng Nam nói.
Tần Trăn không dám tin “Thật sao? Nó mấy tuổi rồi?”
“Sắp tròn một tuổi.” Lý Hướng Nam nói.
“Nó thật đẹp.” Tần Trăn coi đứa bé như món lễ vật mới lạ, nhìn Tiểu Bảo không rời mắt, nhịn không được cười nói với Trịnh Liệt “Cha nuôi, bộ dáng nó với anh giống như đúc…”
Từ khi ở chung với Tần Trăn tới nay, Trịnh Liệt chưa từng thấy Tần Trăn tươi cười thuần khiết khoái hoạt như vầy, không khỏi hơi sửng sốt.
“Vậy ư?” Người cha không cảm giác được cái gì gọi là huyết mạch tương liên, không tình nguyện bị câu hồn, mơ hồ bước tới nghiêm túc đánh giá vật nhỏ đang ngây ngô cười bi bô mấy từ không rõ nghĩa, sau đó theo bản năng tuôn ra một câu “Làm gì đẹp trai như tôi?”
Tần Trăn bật cười, nói thuận theo “Đúng vậy thật! Nhưng mà, bởi vì cha nuôi đẹp trai Tiểu Bảo mới khả ái như thế.”
Trịnh Liệt có chút đắc ý hừ một tiếng.
Lý Hướng Nam và Tiêu Sân nhìn nhau, Lý Hướng Nam nói “Đại Bảo còn ở chỗ mẹ. Hay là chúng ta cùng đi thăm nó?”
Trong lòng Trịnh Liệt lập tức giơ cờ phản đối.
Tần Trăn lập tức nói “Được nha!” Sau đó mới phát hiện là mình lỡ lời, có chút bối rối nhát gan nhìn Trịnh Liệt, mở to mắt chờ đợi.
Lời cự tuyệt của Trịnh Liệt đã tới cửa miệng, nói thì không phải mà không nói thì không được.
Tần Trăn yên lặng cúi đầu “Xin lỗi, ý tôi là…”
Trịnh Liệt nhíu mày “Đi thì đi, sợ gì?”
Tần Trăn lắc đầu, thấp giọng nói “Cha nuôi, anh không cần miễn cưỡng…”
“Được rồi, đừng dài dòng.” Trịnh Liệt đánh gãy lời nói của y, xoa xoa thắt lưng nhìn thoáng qua Tiểu Bảo quý báu của hắn đang cười hề hề, mặt lộ vẻ rối rắm “tự làm bậy không thể sống”.
Tiểu Bảo có vẻ thích được người ta nhìn, thấy Trịnh Liệt nhìn mình, nó vô tư ê ê a a với hắn, không hề cảm giác được sự ghét bỏ của cha mình.
Tần Trăn vỗ vỗ Tiểu Bảo, nhu nhược nói “Tôi nghe lời anh, cha nuôi.”
Trịnh Liệt gật gật đầu, vừa lòng với sự nghe lời của Tần Trăn.
Lý Hướng Nam kéo Tiêu Sân “Bây giờ chúng ta đi luôn hả?”
Tiêu Sân hài lòng khi lực chú ý của ái nhân rốt cuộc cũng chịu rời khỏi người thằng tiểu quỷ kia, không nói hai lời “Đi”.
Tần Trăn ôm Tiểu Bảo đi đến bên cạnh Trịnh Liệt. Trịnh Liệt hừ cũng không thèm hừ, ôm chặt eo y đi ra ngoài, nhất “gia” tam khẩu thoạt nhìn vô cùng hòa hợp.
Lý Hướng Nam trong lòng hơi hơi cảm thán: Không hổ là ảnh đế!
—
Đao khẩu thiểm huyết: không phải là “trên lưỡi đao liếm máu”, cách nói đúng chuẩn là “đao đầu thỉ huyết”, liếm vết máu ở trên lưỡi đao, so sánh với phi thường nguy hiểm. Trong truyền thuyết, người thợ săn sẽ chôn dao nhọn ở trên có dính máu dê trong băng tuyết ngập trời. Sói đói sẽ liếm máu ở trên lưỡi dao, cùng lúc ấy, lưỡi dao băng lãnh sẽ cắt qua huyết quản của con sói, máu sói và máu dê lẫn lộn cùng một chỗ, mà những con sói này cũng không hề phát hiện, tiếp tục liếm ăn thật thảm thương, mãi cho đến khi máu trong cơ thể chảy mất quá nhiều, chết ngất ở trong băng tuyết ngập trời. So sánh với phi thường tàn nhẫn.
Truyền thuyết thời kì ngũ hồ loạn hoa (một thời kì trong lịch sử TQ), có một quốc vương ngoại tộc thích giết người Hán, dùng đầu lưỡi liếm máu người Hán bị giết chết ở trên lưỡi đao, so sánh với phi thường tàn nhẫn, tàn khốc.
Nguồn: Nguyệt Cầm Vân