Phim mới của Tần Trăn đã được xác định, tên là [Thiên thần], một bộ phim bom tấn về đề tài huyền huyễn. Đây là một trong ba bộ phim mà Tần Trăn đã đồng ý diễn miễn phí cho Vương Thù. Tần Trăn là nam chính, diễn vai thiên thần Tích, Phùng Hiên là nam thứ chính, nhận vai bằng hữu của thiên thần Tích, nhân loại Kì Hoa.
Cố sự xảy ra tại thế giới nơi mà người và thần cùng tồn tại. Thần là địa vị tối cao nhất, là người bảo hộ cho loài người. Thiên thần Tích tuy rằng có thân phận là thiên thần, pháp lực cao cường, nhưng lãnh tâm lãnh tình, không biết thương xót, trong một lần dị không va chạm hắn lại hy sinh mấy vạn người, dùng huyết nhục của bọn họ triệt tiêu Không gian chi lực, chứ không chịu hy sinh thần lực của mình để bảo vệ con người. Phụ thần vô cùng thất vọng về Tích, đem ném hắn xuống phàm trần, chờ hắn hiểu được tình yêu mới được trở về làm thần. Một người phàm thiện lương hữu hảo tên Kì Hoa vô tình nhặt được hắn, đem hắn về nhà. Kì Hoa rất có hảo cảm với Tích, rất muốn làm bạn với hắn. Tích lại lạnh lùng với nhân gian, chỉ muốn nhanh chóng được trở lại Thần Giới, hắn lấy việc “dạy ta tình yêu” làm điều kiện, nói cho Kì Hoa biết, nếu y giúp hắn hiểu được tình yêu là gì, hắn sẽ đồng ý làm bạn y. Vì thế giữa hai người liên tiếp xảy ra nhiều chuyện, hơn nữa còn gặp được hồ yêu Phúc Tuệ. Phúc Tuệ nhất kiến chung tình với Tích, mà Kì Hoa lại có tình cảm với Phúc Tuệ. Kì Hoa kìm nén cảm xúc bản thân tác hợp cho Tích và Phúc Tuệ, nhưng Tích vẫn không thể hiểu thấu đáo về tình yêu. Sau đấy ba người gặp ma thần Địa ngục giả trang thành nhân loại, muốn giết Tích để hấp thu thần lực của hắn. Kì hoa và Phúc Tuệ dùng toàn lực cứu Tích. Hai người bị thần Địa ngục vây trong Tịch Diệt chi hỏa. Tích muốn cứu bọn nhưng vì chưa hiểu ái tình, chưa thể vận dụng thần lực. Trong lúc nguy cấp, Kì Hoa thiêu đốt linh hồn mình, đẩy Phúc Tuệ khỏi Tịch Diệt chi hỏa, còn mình thì hồn phi phách tán, tan thành tro bụi trước mắt Tích. Tích lãnh tâm lãnh tình chảy xuống một giọt lệ, đột nhiên thần lực bùng nổ, đem thần Địa ngục đánh vào Tịch Diệt chi hỏa. Kì Hoa chết đi, Phúc Tuệ mới nhận ra người mình yêu không phải Tích mà là Kì Hoa. Phúc Tuệ và Tích nói lời từ biệt. Tích một mình trở lại Thần giới, quỳ gối trước phụ thần, hỏi:
“Hiểu tình mà không thể có được, vậy hiểu để làm gì?”
“Tích, ngươi có được mà không tự biết. Nếu chuyện như thế xảy ra lần nữa, ngươi vẫn như cũ hy sinh nhân loại vì bản thân sao?” Phụ thần hỏi.
Tích trầm mặc thật lâu, đứng dậy, lạnh lùng bỏ lại một câu “…Ta dĩ nhiên không đành lòng, dù sao…” Hắn không nói tiếp, xoay người đi, bóng lưng thẳng tắp, cao ngạo tịch mịch.
Thanh âm phụ thần vang lên xa xôi trong bóng tối “Đấy là cái giá mà thần phải chấp nhận.”
Một bộ phim phi thường cẩu huyết. Có thể thấy Hoa Huy cực lực muốn lăng xê cho Phùng Hiên nên mới sắp sẵn cho cậu ta nhân vật dễ khiến người ta yêu thích như vậy. Nhân vật Kì Hoa này có đủ thiện mĩ, dễ dàng lưu lại ấn tượng tốt cho khán giả.
Tuy rằng Tần Trăn rất không ưa Phùng Hiên, đối với nhân vật Kì Hoa cũng không mấy thích, nhưng công việc là công việc, Tần Trăn vẫn dồn hết trăm phần trăm sức lực để diễn.
Phim lần này lấy bối cảnh ở Tứ Xuyên, vì thế cả đoàn làm phim cùng bay tới đây.
Vừa gần gũi Trịnh Liệt chưa được bao lâu lại phải tách ra, Tần Trăn cực kỳ không muốn rời đi. Hơn nữa, lần này còn có thêm đôi song bào thai khiến y càng thêm quyến luyến.
Lần trước tới Tiêu gia gặp cha mẹ Tiêu Sân, Tiêu Nguyên và Phùng Lệ An, cùng với ba đứa cháu nuôi Tiêu Ly, Tiêu Thụy, Tiêu Nhiên, đương nhiên quan trọng nhất vẫn là tới nhìn Đại Bảo giống y đúc Tiểu Bảo.
Thái độ của người nhà họ Tiêu thực khách khách khí khí. Tần Trăn cũng không dám mơ một bước lên trời, lập tức có được hảo cảm của bọn họ. Nhưng mà, y thực sự yêu thích Đại Bảo và Tiểu Bảo. Đại Bảo tựa hồ cũng cảm nhận được thiện ý của y mà thân cận, ngược lại có chút xa lánh với thân sinh phụ thân Trịnh Liệt.
Trịnh Liệt không hề dị nghị gì về việc này. Cuối cùng vẫn là vì Phùng Lệ An giáo huấn vài câu mà hắn mới chịu bế Đại Bảo Tiểu Bảo một chút. Vừa ôm Tiểu Bảo, nó liền không khách khí xả một bãi lên người hắn, coi như chào hỏi.
Mặt Trịnh Liệt nhất thời đen kịt. Tần Trăn thật vất vả nén cười, lanh tay lẹ mắt rước Tiểu Bảo từ trên tay Trịnh thiếu sắp hóa cuồng.
Phùng Lệ An đồng ý chăm Đại Bảo Tiểu Bảo cho Trịnh Liệt, nhưng với một điều kiện là Trịnh Liệt phải chăm tụi nó ít nhất một ngày mỗi tuần. Dưới ánh mắt sắc như dao cạo của dượng Tiêu Nguyên và đại ca Tiêu Sân, Trịnh Liệt đành phải chấp thuận.
Cho nên hôm đó, Trịnh Liệt và Tần Trăn dưới ánh mắt nhìn chăm chú của ba đứa cháu nuôi Tiêu gia rời khỏi Tiêu gia, trên tay bồng thêm hai đứa nhỏ và một đống vật dụng cho con nít.
Về tới nhà, Trịnh Liệt hoàn toàn phủi tay mặc kệ, Tần Trăn xung phong nhận việc chăm sóc hai tiểu bảo bối. Cơ mà Trịnh Liệt thấy Tần Trăn tay chân vụng về, hoàn toàn không làm được gì, đối diện với hai đứa nhỏ sắp òa lên khóc cũng muốn khóc theo, hắn không đành lòng giúp một tay. Vì thế hai người lăn xăn chạy qua chạy lại, nháo ra không ít chuyện buồn cười. Ví dụ như lúc tắm rửa không xong phân biệt được đứa nào Đại Bảo đứa nào Tiểu Bảo, quay qua quay lại một hồi thì cũng nhận ra, rồi sau lại không biết đứa nào là đứa nào.
Cả hai đều tự nhận mình là thanh niên trai tráng, thông minh cường hãn, thế mà chỉ chăm hai đứa con nít thôi mà như lâm đại địch, sống một ngày bằng một năm.
Một ngày ồn ào rối loạn này thực sự là đoạn ký ức đẹp của Tần Trăn. Y cảm thấy y và Trịnh Liệt trước đây chưa từng gần gũi được như thế, cảm giác bản thân mình thua kém Trịnh Liệt dường như tan biến không để lại dấu vết.
Tần Trăn nhớ tới hôm đó, khóe môi không tự giác cong lên thành một nụ cười ôn nhu, khiến gương mặt tinh xảo của y tăng thêm vài phần mị lực.
Phùng Hiên lơ đãng liếc mắt vô tình nhìn thấy nụ cười này, cậu ta nghe được rõ ràng tiếng tim mình đập thình thịch trong ***g ngực.
Khi ở cùng Lăng Thụy An, cậu ta luôn nhìn Lăng Thụy An buông lời chửi bới miệt thị Tần Trăn, nhưng trong giọng nói làm sao lại không nghe ra được sự hâm mộ lẫn đố kỵ? Với nhân phẩm và dung mạo của Tần Trăn, có thể bình yên vô sự trong giới giải trí, thì ngoài sự cố gắng của y còn cần bao nhiêu sự bảo hộ vô hình nữa?
Trước khi bước vào giới giải trí, Phùng Hiên là thẳng nam, đã có bạn gái. Nhưng lăn lộn trong vũng bùn này vài năm, chút đạo đức cậu ta cũng chả giữ được. Vì muốn được thăng tiến, cậu ta nguyện nằm dưới thân một lão già như Vương Thù…
So đi sánh lại, Tần Trăn thực sự quá may mắn, đến mức khiến người ta muốn hủy hoại…
Tần Trăn đã làm nghệ sỹ được nhiều năm, có thể leo lên được vị trí hiện tại, ngoài thực lực vững vàng thì mánh khóe của y cũng hết sức lợi hại, hơn nữa giác quan của y cũng rất nhạy bén. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết đó là chỉ với những sự việc không liên quan tới Trịnh Liệt. Mỗi khi có chuyện gì dính dáng tới hắn, Tần Trăn chính là ví dụ điển hình của cái gọi là “quan tâm sẽ bị loạn”.
Mà Phùng Hiên chú ý quan hệ giữa y và Trịnh Liệt, Tần Trăn cũng sâu sắc biết được ác ý ẩn giấu của cậu ta với mình.
Tần Trăn lạnh lùng nở nụ cười.
Khi quay phim, vừa vặn quay đến cảnh thiên thần Tích gặp nhân loại Kì Hoa lần đầu.
Thiên thần Tích hôn mê tỉnh lại, đối diện với khuôn mặt tươi cười vui sướng của Kì Hoa chỉ nói hai chữ “Người phàm.”
Vô hỉ vô bi, thanh âm lạnh lùng như vang lên giữa một mảnh sương mù, một vị thần cao quý hoa lệ dùng tư thái cao cao tại thượng nhìn xuống con kiến con dế hèn mọn dưới chân mình.
Phùng Hiên đang nhập vai Kì Hoa bỗng cảm thấy khuất nhục nặng nề, nụ cười cứng đờ, sắc mặt đỏ lên!
Theo kịch bản, Kì Hoa thần kinh thô sẽ chỉ sửng sốt một chút, sau đó tò mò hỏi lại “Sao huynh nói như thể huynh không phải người vậy?”
Biểu hiện của Phùng Hiên rõ ràng là không đúng kịch bản.
Đạo diễn lớn tiếng hô “Cắt! Phùng Hiên, cậu làm cái quỷ gì vậy? Quên lời thoại?”
“Xin lỗi, đạo diễn. Chúng ta diễn lại lần nữa.” Phùng Hiên miễn cưỡng nói. Cậu ta có kinh nghiệm diễn xuất, hiển nhiên biết rõ vừa rồi mình bị Tần Trăn kéo vào cốt truyện. Diễn xuất của Tần Trăn không có chút sai sót nào, nhưng Phùng Hiên không phải là Kì Hoa thần kinh thô, tâm tư cậu ta quá mẫn cảm, cậu ta đã không từ rất nhiều thủ đoạn mới tới được đây, như thế nào có thể chấp nhận mình bị người ta coi thường giẫm đạp dưới chân lần nữa?
Phùng Hiên cố gắng điều chỉnh tâm tình, tiếp tục diễn.
Nhưng lặp đi lặp lại mười lần, cậu ta vẫn không thể nhập tâm diễn, không, trên thực tế, cậu ta bị Tần Trăn khống chế, bất tri bất giác biểu lộ bản tính thật của bản thân. Mà tính cách cậu ta so với Kì Hoa chân thiện mỹ, rõ ràng là cách xa vạn dặm.
Cả đoàn làm phim đều nhìn Phùng Hiên với ánh mắt không tốt.
“Đạo diễn, có thể nghỉ ngơi chút không? Nếu tiếp tục diễn nữa, trạng thái của tôi có thể bị ảnh hưởng.” Tần Trăn nói. Y không chỉ thẳng tên trách móc ai, nhưng ý tứ trong lời nói thì thể hiện rõ: y bất mãn với việc Phùng Hiên không nhập tâm.
Mọi người đều biết Tần Trăn là diễn viên chuyên nghiệp như thế nào. Diễn một cảnh liên tiếp mười lần mà biểu hiện của Tần Trăn vẫn không chê vào đâu được. Phùng Hiên quả thực không thể so sánh.
Đạo diễn gật gật đầu “Nghỉ mười lăm phút rồi tiếp tục! Nếu Phùng Hiên không quay được, chúng ta chuyển sang cảnh khác!” Trong lời nói có chút thất vọng với diễn viên mới nổi Phùng Hiên này, đại khái cảm thấy cậu ta hữu danh vô thực.
Phùng Hiên xấu hổ đứng yên tại chỗ.