Chạm Lửa - Tô Thời Cửu

Chương 26

Âm thanh nước chảy róc rách vang vọng khắp hẻm núi, hôm nay bọn họ tới một khe núi lớn hẻo lánh, bốn phía núi non hiểm trở, dòng nước chảy xiết. Cô giáo Triệu một mực căn dặn đây là khu vực nguy hiểm, tất cả phải đi theo đoàn, nếu có chuyện gì xảy ra thì nhà trường sẽ không chịu trách nhiệm.

So với nắng gay gắt ở chùa hôm qua, nơi này cây cối rậm rạp, nghe tiếng nước hoà lẫn tiếng gió núi tự nhiên cũng cảm thấy mát mẻ dễ chịu hơn nhiều.

Chỉ là, cái nhà vệ sinh tạm thời dựng trong núi này lâu ngày không ai dọn, thật sự không đỡ nổi.

Trần Âm Lạc vừa bịt mũi vừa chạy ra, mặt mũi đầy chê bai: “Không được rồi, dù có nín đến chết mình cũng không vô cái ổ đó nữa, cậu không biết bên trong nó dơ đến mức nào đâu!”

“Nhưng mà không đi thì chịu sao nổi?” Lâm Niệm nhìn về phía thôn làng dưới chân núi, “Hay là đi xuống đó mượn tạm nhà vệ sinh?”

Trần Âm Lạc cũng nhìn theo tầm mắt cô, rồi nhanh chóng đưa bản vẽ đang cầm trên tay nhét vào tay cô.

“Cậu  đúng là cứu tinh đó Niệm Niệm, cậu ngồi đây đợi mình, có ai hỏi thì nói mình xuống dưới một chút là xong, mình quay lại liền.”

Lâm Niệm còn chưa kịp nói gì, cô bạn đã chạy mất hút, vừa đi vừa còn quay đầu vẫy tay: “Yên tâm đi, không sao đâu, mình quay lại liền!”

Cô đành chịu, ngồi xuống một tảng đá trong đường hầm mà chờ.

Chỗ này nằm hơi thấp dưới sườn núi, hai bên có hai con mương lớn, nước chảy cuồn cuộn, tiếng róc rách vang vọng khắp hẻm đá dài.

Cô nhìn về phía đám con trai đang trèo hái mơ hái mận, Tôn Tề Thiên đang trèo cây hái mơ, Giang Dữ thì lười nhác dựa vào thân cây nghịch điện thoại.

Tôn Tề Thiên tay ôm một đống quả mơ gần như chín rục, không giữ được rơi đúng ngay lên đầu Giang Dữ.

Mấy thằng con trai đứng gần đó nhìn nhau, rồi lại thương cảm nhìn Tôn Tề Thiên.

Giang Dữ vừa ngẩng đầu, Tôn Tề Thiên đã vội vàng xin tha, mấy quả mơ trong tay rớt xuống đầu người khác.

Thằng đó tức quá, lay mạnh cành cây làm mơ rớt ào ào lên người Tôn Tề Thiên, vừa buồn cười vừa rối rắm.

Không khí xung quanh vui vẻ nhộn nhịp, nhìn đám bạn nhốn nháo, khoé miệng Lâm Niệm cũng cong cong theo.

“Quả nhiên lời đồn không sai, vừa thấy Giang Dữ là cười tươi rói.”

Không biết từ đâu Bạch Tịnh lại nhảy ra, khoanh tay, khóe môi nhếch lên đầy mỉa mai, ánh mắt liếc về phía Giang Dữ.

Mấy đứa con gái đi cùng cũng cười khẩy đầy đắc ý.

Lâm Niệm nhíu mày, rút lại ánh mắt, giọng nhàn nhạt: “Liên quan gì đến cậu?”

“Sao lại không liên quan?” Bạch Tịnh tiến lên một bước, cười khinh, “Nói vài câu mà tưởng Giang Dữ là của cậu à? Cậu tưởng mày xứng chắc? Giang Dữ mà không biết cậu là cái loại lăng nhăng với đám bạn của Nam Hướng Nhụy sao? Nghe tên thôi đã thấy dơ rồi. Con đ* là con đ*—”

“Đủ rồi!” Lâm Niệm cau mày cắt ngang, “Nhà cậu không dạy mồm thối thì sẽ bị người ta khinh à?”

Cô liếc qua cả đám: “Giang Dữ nghĩ gì về tôi, tôi không cần biết. Nhưng tôi dám chắc một điều, cậu ấy sẽ không bao giờ thích cậu.”

Rồi cô lại nhìn sang đứa tóc búi: “Cậu thích Từ Trường Lẫm đúng không? Thấy tụi tôi hay đi chung thì ghen, mà Trần Âm Lạc thì cậu không dám đụng, thế là chọn tôi vì tôi mới chuyển tới, chưa rõ gốc gác, dễ ức h**p, xong kéo con ngu Bạch Tịnh này làm kẻ ra mặt cho cậu?”

Từng chữ từng câu bình tĩnh nhưng sắc bén, lần đầu tiên trong đời Lâm Niệm mắng người bằng từ “ngu”.

Không biết học ở đâu, chắc ở Giang Dữ và tụi bạn của cậu.

Bạch Tịnh tức đến run người, quay sang trợn mắt với đứa tóc búi: “Cậu thích Từ Trường Lẫm? Sao tôi không biết?!”

Con kia mặt đỏ bừng, xông tới túm áo Lâm Niệm:

“Cậu nói bậy cái gì?! Trần Âm Lạc đâu có ở đây, ai quay video cho cậu nữa?!”

Lâm Niệm đầy chán ghét đẩy cô ta ra, Bạch Tịnh và mấy đứa kia cũng xông lên.

“Giả nai cái gì? c** đ* cậu ra tung lên mạng coi còn giả thanh cao được không?!”

Trong lúc xô xát, một tiếng hét lớn vang lên, bầy chim vỗ cánh bay toán loạn, cành cây xào xạc, gió cũng trở nên thê lương.

Tôn Tề Thiên trên cây hét lớn: “Gì vậy?! Trần Âm Lạc khóc hả?! Không lẽ người rớt xuống là….”

Cậu ta chợt im bặt, rồi như sực tỉnh, thấy ánh mắt Giang Dữ co rút, cậu đã quăng đồ chạy như bay về phía đó.

Tụi con trai cũng sực nhớ ra, lập tức đuổi theo.

Trong đường hầm, chỉ còn tiếng khóc nức nở của Trần Âm Lạc, mấy đứa con gái mặt mày tái mét, không dám nhúc nhích.

“Giang Dữ đâu?!” Giọng cậu ta cố giữ bình tĩnh nhưng lạnh như rơi vào hầm băng, tay siết chặt run run.

Cả đám câm như hến, đờ đẫn nhìn dòng nước dữ.

“Tôi hỏi các cậu đó?!” Tề Thiên gầm lên, bất kể trước mặt là con gái.

“Cậu….cậu ấy nhảy xuống rồi.”

Bạch Tịnh run rẩy chỉ vào con suối, giọng như vỡ ra từng khúc.

“Các cậu bị điên à?! Phải thấy người chết mới hả dạ hả?!” Trần Âm Lạc vừa khóc vừa mắng chửi.

“Ai đẩy xuống?! Nếu Lâm Niệm có chuyện, coi các cậu còn học hành gì được không?!”

“Là Bạch Tịnh!” Nữ sinh tóc búi tự nhiên gào lên, “Tụi mình đều thấy, là cậu ta đẩy! Các cậu xem có đúng không?!”

Cả đám liếc nhau, đều gật đầu lia lịa.

Bạch Tịnh như mất hồn, ngồi phịch xuống đất, mặt trắng bệch nhìn mấy đứa bạn phản bội.

Người bắt đầu kéo tới, cô giáo Triệu cũng hoảng loạn báo công an, còn đang do dự có nên báo cho Lâm Tầm không.

Đường hầm đầy người vây quanh, Trần Âm Lạc vẫn ngồi bệt đất khóc mãi không thôi.

“Đừng khóc nữa Âm Lạc, đừng khóc. Giang Dữ nhất định sẽ cứu Lâm Niệm được, cậu phải tin cậu ấy, cậu ấy sẽ có cách mà.”

“Mình biết…” Trần Âm Lạc nghẹn ngào, “Nhưng mình cũng có lỗi, biết tụi nó nhắm vào Niệm Niệm mà mình vẫn bỏ cậu ấy lại, nhìn thấy cậu ấy rớt xuống mà không làm gì được.”

Tôn Tề Thiên chùng giọng, ngồi xuống bên cạnh, nhẹ nhàng: “Không phải lỗi của cậu. Cậu đã làm hết sức rồi. Với bạn bè, cậu là người rất có nghĩa khí.”

“Thật không?” Cô ngẩng đầu lên, mắt đỏ hoe như con thỏ.

Cậu ta cười nhẹ: “Thật. Không có lừa cậu đâu.”

Nước chảy siết theo khe núi, Lâm Niệm không biết bơi, cả người ngụp trong nước, cố bám một khúc gỗ mà trồi lên.

Nước tràn vào ngực, cô uống mấy ngụm rồi sắp lịm đi thì một bàn tay vững chãi kéo cô lại.

“Lâm Niệm, nắm lấy tôi!”

Đồng phục ngâm nước dính sát người, Giang Dữ rẽ nước bơi tới.

Cô sững người, tưởng mình hoa mắt.

Chỉ vài giây sau, cảm xúc bùng nổ, sợi dây trong lòng đột ngột đứt đoạn.

Cô oà lên khóc, nhào vào lòng cậu, vừa ho vừa thổn thức:

“Giang Dữ, mình ở đây, mình sợ, mình sợ lắm.”

“Tôi biết.” Cậu ôm chặt lấy cô, bơi ngược dòng nước, giọng dỗ dành dịu dàng, “Đừng sợ, tôi ở đây rồi, ôm lấy tôi, được không?”

Dòng nước quá mạnh, họ vừa bơi đã bị cuốn ngược lại.

Cậu thấy một nhánh cây rủ gần đó, liếc thấy một hang đá nhỏ bên mép đường hầm.

“Niệm Niệm, vạch mấy cành cây kia ra, tôi đưa cậu tới đó, được không?”

Cô vội gật đầu, hai người cố hết sức trườn vào.

Hang nhỏ chỉ đủ cho hai người khom lưng đứng, ẩm thấp tối om, phía trước bị cành cây che kín, bên trong rêu xanh bám đầy.

“Cẩn thận trơn, đừng đi sâu, tối quá, nhìn không rõ đâu.”

Giọng cậu đều đều, thấp trầm mà trấn an.

“Chúng ta sẽ chết không?” Giọng cô nhỏ xíu, còn nghẹn lại sau tiếng khóc.

“Không đâu.” Cậu khẽ đáp, “Sẽ có người tới cứu mà.”

Hai người ngồi sát bên nhau ở cửa hang, ngoài kia nước réo ầm ầm, ánh sáng lờ mờ xuyên qua cành lá, chỉ có thể nhìn thấy bóng mắt đối phương lấp lánh ý gì đó khó nói.

“Giang Dữ.” cô khẽ gọi.

“Ừm.”

“Giang Dữ.”

“Tôi đây.”

Cậu không hề mất kiên nhẫn, dịu dàng đáp lại từng lần.

Bỗng dưng thấy tủi, mắt cô lại ngân ngấn, miệng mím lại, cười khẽ yếu ớt:

“Cậu biết không. mình tưởng mình chết chắc rồi, mình muốn bỏ cuộc luôn rồi.”

Câu đùa nhẹ nhàng, nhưng cậu lại không cười. Cậu cúi đầu nhìn cô, đáy mắt sâu hun hút, ẩn một tầng cảm xúc cực kỳ dữ dội.

Cậu dang tay ôm cô vào lòng, siết chặt, mắt hơi đỏ, giọng khàn khàn, nghẹn lại: “Cậu sẽ không chết đâu. Chỉ cần tôi còn sống, cậu phải sống thật tốt. Tôi sẽ không để cậu chết.”

Tóc c** nh* nước ròng ròng, Lâm Niệm chết lặng, chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập điên cuồng.

Cô chưa bao giờ nghĩ Giang Dữ lại phản ứng lớn đến vậy, dường như cậu rất nhạy cảm với hai chữ “chết”.

[Tác giả có lời muốn nói]

Giang Dữ: Tôi bị rơi xuống nước mà các người muốn hóng chuyện yêu đương à? (trừng mắt)

Bình Luận (0)
Comment