Chạm Lửa - Tô Thời Cửu

Chương 27

Xung quanh chỉ còn tiếng nước chảy ào ạt vọng lại trong khe núi, ngay cả hơi thở nặng nề cũng mang theo chút mờ ám.

Lâm Niệm vốn thể chất yếu, giờ lại bị nước suối lạnh buốt thấm ướt toàn thân, cơ thể mảnh khảnh run rẩy không ngừng.

Cô bị nổi mẩn đỏ mấy hôm nay, tay chân ngứa đến khó chịu, thỉnh thoảng không nhịn được lại rón rén gãi vài cái.

“Bị trầy à?”

Giang Dữ vẫn đang vắt khô áo đồng phục, ngước lên thấy động tác của cô thì khẽ hỏi.

Lâm Niệm lúng túng che cổ chân lại, vội lắc đầu, định lên tiếng thì tay áo đã bị Giang Dữ nhẹ nhàng vén lên.

Làn da trắng muốt mềm như sắp gãy, còn đọng vài giọt nước chưa khô hẳn.

Chỗ nổi mẩn đã lan thành từng mảng đỏ rực, còn có mấy vết xước do gãi, nhìn qua còn nghiêm trọng hơn hôm bữa Trần Âm Lạc thấy.

Không khí trong hang trở nên im ắng lạ thường. Giang Dữ nhìn cô, ánh mắt dần lạnh lại. Không nói một lời, cậu lại nhẹ nhàng kéo ống quần cô lên.

“Có lẽ mình bị dị ứng thôi.” Lâm Niệm dè dặt nhìn sắc mặt anh, nhỏ giọng nói.

“Dị ứng?” Giang Dữ khẽ bật cười, giọng cười lạnh như băng. “Trông giống dị ứng à? Tôi đâu có nghe nói cậu dị ứng gì.”

Nói rồi, cậu cúi người nhìn cô, khí thế lạnh lẽo lập tức bao trùm lấy cô, ánh mắt sâu thẳm tối tăm như vực thẳm.

Cậu nói khẽ, giọng trầm thấp, “Bị bắt nạt sao không nói với tôi? Hửm?”

Giọng cậu nhẹ đến mức gần như m*n tr*n trong không khí yên tĩnh, nhưng lại khiến người ta run rẩy.

“Mình không bị bắt nạt…” Lâm Niệm theo phản xạ muốn phản bác, nhưng vừa mở miệng đã lộ vẻ chột dạ.

Cô ngẩng lên nhìn cậu, giọng lí nhí, nhưng ánh mắt lại kiêu hãnh: “Mình có phản kháng rồi. Mình….mình còn chửi bọn họ nữa.”

“Vậy à?” Giang Dữ bật cười, giọng trầm thấp đầy sức quyến rũ. “Chửi thế nào?”

“Mình nói bọn họ ngu, não tàn.”

Giang Dữ bật cười thành tiếng, vai hơi rung lên.

Nghe cậu cười khẽ, mặt Lâm Niệm cũng nóng lên, lồng ngực thoáng chấn động.

Cũng không biết có phải do ánh sáng hay không, nhưng từ góc độ của cô, tuy khóe môi cậu đang cười, mành mắt lại hoe đỏ, nhìn cô đầy xót xa, ánh nhìn dịu dàng đến mức như muốn tràn ra.

Ánh mắt mơ hồ vướng víu giữa hai người, gió và tiếng nước hòa vào nhau, không khí cũng phảng phất hương vị mờ ám.

Đầu óc Lâm Niệm bỗng như bị đông cứng, trong khoảnh khắc ngực đập dồn dập, cô nhỏ giọng nói:

“Giang Dữ, có phải cậu thích mình không?”

Vừa nói xong, tim cô đập thình thịch như trống bỏi, xung quanh dường như bỗng chốc rơi vào khoảng không tuyệt đối.

Qua mấy phút dài đằng đẵng, Lâm Niệm mới miễn cưỡng nở một nụ cười yếu ớt, giọng nhẹ như gió:

“Nếu không thích, sao lại liều mạng nhảy xuống cứu mình? Còn khóc vì mình nữa, cậu đối xử với mấy đứa con gái khác cũng vậy à?”

Cô ngồi dậy đối diện với cậu, nửa quỳ dưới đất, đầu ngón tay nhẹ chạm vào đuôi mắt đỏ hồng của cậu, ánh nhìn tràn đầy dịu dàng.

“Giang Dữ, đồ ngốc.” Cô khẽ thì thầm, giọng mơ hồ nghẹn ngào theo gió len lỏi, “Đồ nhát gan.”

Một cơn gió lạnh thổi qua, ánh mắt Giang Dữ khựng lại, môi hơi run, cúi đầu cẩn thận phủ chiếc áo đồng phục đã vắt khô nửa chừng lên vai cô.

“Tôi đúng là đồ nhát gan.” Cậu đột ngột nói, giọng khàn đặc như bị nghẹn, khẽ run lên.

Lâm Niệm sững người, chưa kịp ngẩng đầu thì đã bị cậu ôm chặt vào lòng.

Bờ vai cậu khẽ run, yết hầu nghẹn lại, một giọt nước mắt nóng hổi rơi lên vai cô.

“Vì thế cậu đừng đến những nơi nguy hiểm nữa. Đừng dọa tôi như thế, được không?”

Giang Dữ khóc rồi.

Từ nhỏ đến giờ, đây là lần đầu tiên cô thấy cậu khóc.

Lúc này Lâm Niệm mới hiểu, hóa ra cậu cũng biết sợ, mà nguyên do lại chính là vì cô.

Không biết đã trôi qua bao lâu, hai người mới bình tĩnh trở lại, lặng lẽ ngồi cạnh nhau.

Lâm Niệm buồn ngủ lắm rồi. Cô dựa vào vai cậu, nghe tiếng gió rít vờn bên tai.

Đêm đó, thiếu niên ấy chẳng đáp lời, chỉ lặng lẽ nhìn ra bên ngoài, siết chặt bờ vai gầy của cô trong lòng.

Trong cơn mơ mơ màng màng, Lâm Niệm mơ thấy hồi bé hai người cùng đi học.

Hôm đó tan học, trời đổ mưa, một con mèo nhỏ bị ướt co ro run rẩy. Cô ngồi xổm che ô cho mèo, còn Giang Dữ thì đứng bên cạnh, lạnh lùng che ô cho cô.

Cả nửa người cậu bị ướt, mặt thì vẫn cau có mắng cô ngốc, mèo đâu biết cảm lạnh.

Hồi nhỏ, Giang Dữ rất thích kẹo ngọt. Nhưng dù chỉ có một viên, miễn là cô thích, cậu vẫn sẵn sàng chia đôi.

Những ngày mưa, dù cậu không mang ô cũng sẽ trùm áo khoác lên người cô, hoặc lao ra mưa mua dù về cho cô. Dù bản thân bị đánh bầm dập, cậu vẫn xót cho vết xước nhỏ xíu trên tay cô.

Tất cả những cảm xúc chôn sâu của cậu không hề lặng lẽ, Lâm Niệm đều đã thấy rõ từng chút một.

Giang Dữ không phải là kẻ điên dại hung hăng gì, cậu là người dịu dàng nhất trong lòng cô.

Sự rung động ngây thơ mơ hồ ấy, chính trong đêm nay mà trỗi dậy mãnh liệt.

Bốn năm rời khỏi thị trấn nhỏ, cô chưa từng quên cậu dù chỉ một khắc. Dù có bao nhiêu người con trai ngỏ ý, người đầu tiên cô nghĩ tới luôn là Giang Dữ.

Cô bất chấp mẹ phản đối, tìm mọi cách quay về thị trấn kỷ niệm này.

Giờ đây, Lâm Niệm bỗng hiểu ra:

Làm sao mà cô quên được chứ.

Nơi chất chứa toàn bộ ký ức của cô, chàng trai nhạy cảm và kiêu hãnh trong ký ức ấy.

Cho dù có dùng cả đời, cô cũng chẳng thể xóa nhòa nổi.

Cơn buồn ngủ nặng trĩu đầu, Lâm Niệm không nhớ rõ mình được cứu lên bờ lúc nào.

Cô chỉ nhớ Giang Dữ đứng dưới nước, dốc hết sức đẩy cô lên. Cô muốn kéo cậu theo, nhưng chẳng còn chút sức lực nào, tất cả đều vô ích.

Mùi thuốc sát trùng và không khí bệnh viện xộc vào mũi, Lâm Niệm chầm chậm mở mắt, từ xa đã nghe thấy tiếng ho của bà.

“Bà lớn tuổi rồi, chuyện này là bình thường. Lát nữa con bé tỉnh cũng đừng nói cho nó biết, nó nhạy cảm lắm, bà sợ nó sẽ lo.”

Giọng nói già nua hiền hòa dịu dàng, không lớn lắm, Lâm Niệm nghe không rõ.

Mắt cô khô rát, ngước lên theo ánh đèn liền thấy Nam Hướng Nhụy, tóc không còn nhuộm hồng, trang điểm nhẹ, mặc váy ca rô trông có vẻ thuần khiết.

Cô ấy cũng đang nhìn về phía này, thấy cô tỉnh, đôi mắt đỏ hoe khẽ lên tiếng:

“Bà ơi, Niệm Niệm tỉnh rồi.”

“Ôi chao, tỉnh rồi à.” Bà nội cũng quay lại, đi nhanh đến bên giường, nhẹ nhàng xoa đầu cô.

“Vừa mới tỉnh có khó chịu gì không con, nhìn cái mặt nhỏ của con trắng bệch thế này, bà đau lòng chết mất.”

Lâm Niệm cố gắng nhoẻn miệng cười yếu ớt với bà, ánh mắt lại rơi vào Nam Hướng Nhụy đang hơi lúng túng.

Bà nội nhìn theo ánh mắt cô rồi cười hiền: “Thôi để bà đi nấu cháo cho mấy đứa. Hai đứa cứ trò chuyện đi, có gì cứ gọi bà nhé.”

Nói rồi, bà ra ngoài khép cửa lại, trong phòng chỉ còn hai người im lặng đối mặt.

Hôm nay Nam Hướng Nhụy không trang điểm đậm, tóc cũng đen lại, mặc váy đơn giản, trông thật sự dịu dàng.

Cô cúi đầu khẽ nói: “Xin lỗi, mình không ngờ mọi chuyện lại đến mức này.”

Bình Luận (0)
Comment