Chạm Lửa - Tô Thời Cửu

Chương 7

Lớp 12A1 của trường cấp ba thành phố C nằm ở tầng bốn, ngay góc cuối dãy nhà dạy học. Cửa sổ hướng thẳng ra sân trước, ngoài đó có vài cây ngô đồng to, lá xào xạc mỗi khi gió thổi, ánh nắng cũng vì tán cây mà loang lổ, lấp lánh.

Mãi đến khi tiết một kết thúc, Tôn Tề Thiên mới vừa ăn vừa lề mề bước vào lớp.

Ngay khoảnh khắc đặt chân tới cửa, cậu ta khựng lại, ánh mắt lập tức dừng trên người Lâm Niệm đang ngồi ở chỗ bên cạnh.

Phía sau, Giang Dữ, kẻ vốn dĩ lúc nào cũng hoặc ngủ, hoặc chơi game, hôm nay lại hiếm hoi yên lặng, khoanh tay tựa lưng vào ghế, mắt ngẩn ngơ nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Giang Dữ… chuyện gì vậy?” Tôn Tề Thiên nhai nốt miếng bánh cuối, chậm rãi bước tới, miệng gọi tên Giang Dữ nhưng mắt thì vẫn dán vào Lâm Niệm.

Giang Dữ như mới hoàn hồn, ngước mắt nhìn Lâm Niệm, không nói gì, nét mặt cũng không biểu cảm gì đặc biệt.

“Mình mới chuyển đến. Mình là Lâm Niệm.” Cô thản nhiên giới thiệu, ánh mắt bình tĩnh.

“Là Triệu Văn bảo cậu ngồi đây à?” Tôn Tề Thiên nhíu mày khó hiểu.

Lâm Niệm lắc đầu, định nói thì điện thoại của Giang Dữ bỗng rung lên liên tục.

Cậu cúi đầu liếc nhìn, bật lưỡi tỏ vẻ khó chịu, rồi đứng dậy, tiện tay cầm theo áo khoác đồng phục treo sau ghế, bước ra cửa sau.

“Ơ, gì vậy? Giang Dữ, cậu đi đâu đấy?” Tôn Tề Thiên ngẩn ra hỏi.

“Ra hút điếu thuốc.”

Giọng cậu nhàn nhạt, lạnh lạnh, không nghe ra cảm xúc gì.

Đợi đến khi Giang Dữ khuất bóng, Tôn Tề Thiên mới cắm tay vào túi ngồi xuống ghế, nheo mắt nhìn Lâm Niệm:

“Tôi cứ thấy cậu quen quen.”

Điện thoại trong túi Lâm Niệm cũng khẽ rung lên. Một tin, rồi hai tin, rồi liên tục là loạt tin nhắn tới tấp từ cùng một người gửi đến.

“Gặp trong bệnh viện.” Cô lướt qua tin nhắn, khẽ trả lời: “Với cả tiệm tạp hóa.”

“Không đúng, tôi chưa từng đến bệnh viện mà, cũng không phải tiệm tạp hóa. Ơ khoan, hình như là một bức ảnh nào đó?”

Tin nhắn chưa dứt thì điện thoại đã đổ chuông. Có lẽ người kia thấy cô trả lời chậm hoặc hời hợt, liền gọi thẳng.

Lâm Niệm giật mình, vội nhìn quanh rồi ôm điện thoại chạy vào nhà vệ sinh, ấn nút nghe:

“Mẹ, con đang trong giờ học…” Cô hạ thấp giọng, cố giữ kiên nhẫn.

Đầu bên kia tiếng ồn ào vang vọng, giọng mẹ cô gấp gáp đầy mệt mỏi:

“Con quyết định xong chưa? Niệm Niệm, mẹ nói với con rồi, chuyện bố mẹ ly hôn là không thể thay đổi. Con biết rõ bố con giờ đang túng thế nào rồi đấy. Còn mẹ và chú thì có thể cho con cuộc sống tốt hơn. Muốn ra nước ngoài chỉ cần một câu nói. Sao con còn do dự nữa?”

“Mẹ con cần thêm thời gian. Bây giờ con…”

“Cạch.”

Cửa nhà vệ sinh nam phía đối diện bị đẩy ra. Lâm Niệm hoảng hốt giấu điện thoại ra sau lưng, ngẩng lên thì đúng lúc chạm mắt Giang Dữ.

Cậu liếc nhìn cô rồi dời mắt, bước tới bồn rửa, thong thả xả nước rửa tay. Mùi thuốc lá vẫn còn vương trên áo cậu, rõ rệt.

Cuộc gọi đã tự động ngắt.

Lâm Niệm mím môi, định nói gì đó nhưng cuối cùng lại thôi. Cô chậm rãi quay đi.

Giang Dữ bỗng cất tiếng, giọng vẫn trầm trầm lạnh lùng, ánh mắt hờ hững nhìn cô qua gương:

“Cậu định ra nước ngoài?”

“Không, mình còn chưa quyết.” Cô siết chặt điện thoại sau lưng, giọng nhỏ hẳn đi.

Giang Dữ không đáp ngay. Một lúc lâu sau mới khẽ “ừ” một tiếng, mặt không chút biểu cảm.

Chuông vào lớp vang lên, học sinh lần lượt quay lại lớp, tiếng ồn ào cũng dần lắng xuống. Lâm Niệm thi thoảng lại liếc nhìn cửa sau.

“Đang đợi Giang Dữ à?” Tôn Tề Thiên tựa cằm vào tay, nhếch mép hỏi, giọng vừa trêu chọc vừa hàm ý sâu xa.

“Cậu ấy mà chịu đến học đã là kỳ tích rồi. Nếu không phải ba mẹ tôi kiểm soát sát, tôi cũng không thèm đến. Giang Dữ chắc chuồn luôn rồi, đừng mong cậu ấy quay lại.”

Cậu ta đang lười biếng gõ gõ tay lên bàn thì Giang Dữ đột ngột đẩy cửa trước bước vào.

Ánh mắt lạnh tanh lướt qua Lâm Niệm. Mùi thuốc lá nồng đậm khi nãy giờ đã tan biến hoàn toàn, chỉ còn lại vẻ bình thản đến đáng sợ.

Lâm Niệm học giỏi, tiếng Anh trôi chảy, được giáo viên khen suốt. Cả tiết bị gọi lên trả lời không biết bao nhiêu lần, khiến Từ Trường Lẫm không ngừng vỗ tay cổ vũ.

Giang Dữ nhìn mà phiền. Nửa tiết đã kéo cả Tôn Tề Thiên trốn mất dạng.

Lâm Niệm thường làm bài hết ở trường rồi mới về. Nhiều hôm ở lại rất muộn, lúc rời đi thì lớp đã gần như trống không.

Tối đó, khi cô chuẩn bị về thì bị Từ Trường Lẫm gọi lại:

“Cậu còn nhớ tôi nói về quán nướng của Nam Hướng Nhụy không? Tối nay tụi mình qua đó đi. Hai người lâu lắm rồi chưa gặp nhau, mà cũng gần trường thôi.”

Lâm Niệm liếc tin nhắn anh trai bảo tiện mua đồ ăn bên ngoài, ngẫm nghĩ một chút rồi đồng ý.

Trời ban ngày ở thành phố C nắng chói chang, tối đến lại đổ mưa lất phất, gió thổi rít qua hàng cây, mây đen nặng trĩu như sắp sập xuống.

Quán nướng đó rất có không khí: nhạc nhẹ du dương, giữa quán là sân khấu tròn lớn với ban nhạc biểu diễn, bài trí như quán bar, tràn ngập hơi thở tuổi trẻ.

“Nam Hướng Nhụy mà, mê theo trend cá tính rồi.” Từ Trường Lẫm than thở, chỉ vào góc khuất nhất: “Kia, cậu ấy kia rồi, đi thôi.”

Lâm Niệm nhìn theo, người đầu tiên đập vào mắt lại là Giang Dữ.

Cậu không mặc đồng phục, chỉ đơn giản một chiếc áo thun đen, ngồi lười biếng trên sofa. Vết bầm đỏ bên môi dưới nổi bật rõ rệt dưới ánh đèn.

“Mấy cậu biết không? Hôm đó mà các cậu chứng kiến mới đã! Tụi nó bảy tám thằng vây tụi tôi lại, kết quả bị anh Dữ nhà tôi đánh cho tan tác! Tôi mà quay được lại cảnh tụi nó ôm đầu nhận lỗi thì hay biết mấy!” Tôn Tề Thiên đỏ bừng mặt vỗ bàn, nói năng lộn xộn, rõ là say rồi.

“Nói như khỉ ấy. Người đánh là Giang Dữ, cậu làm được gì? Hét cổ vũ à? Hay đổi tên thành Tề Thiên Đại Thánh luôn đi?” Một tên khác trêu chọc.

Cả bọn cười ầm lên, Giang Dữ cũng cười, nhưng không đến đáy mắt.

Chỉ đến khi ánh mắt cậu lướt qua bắt gặp Lâm Niệm, nụ cười ấy mới dần dần tắt lịm. Tay cầm chai bia cũng lửng lơ giữa không trung.

“Ơ, không phải lớp trưởng sao?” Tôn Tề Thiên nhận ra trước tiên: “Hôm nay ngọn gió nào đưa học sinh gương mẫu đến đây thế?”

Từ Trường Lẫm vốn đã không ưa không khí bẩn thỉu này, không đáp lời, chỉ nhìn cô gái đang ngồi vắt vẻo trên lưng ghế, váy ngắn đỏ chót, đỏ môi mắt khói, chính là Nam Hướng Nhụy.

“Nam Hướng Nhụy, Lâm Niệm quay về rồi. Tôi đưa cậu ấy đến gặp cậu.”

So với cô gái hay mộng mơ, thích thần tượng ngày xưa, giờ Nam Hướng Nhụy đã thay đổi hoàn toàn.

Cô mặc váy ôm ngắn đỏ chót, môi đỏ rực, mi mắt dài vẽ sắc, tay thì khoác hờ qua cổ gã trai bên cạnh, dáng vẻ quyến rũ, phóng túng.

Chỉ hơn Lâm Niệm hai tuổi, mà giờ nhìn như khác hẳn thế hệ.

Nam Hướng Nhụy mặt đỏ phừng phừng, cạnh đầy vỏ chai bia, tay vẫn lăm lăm một chai, thấy Lâm Niệm thì ngây ra một lúc. Mãi đến khi đầu thuốc lá cháy tới tay mới giật mình.

Cô loạng choạng bước tới ôm lấy tay Lâm Niệm, giọng vừa ấm ức vừa khản đặc:

“Niệm Niệm à, cậu quay lại thật à? Cậu vẫn như xưa, không thay đổi gì cả. Mình cứ tưởng cậu sẽ không bao giờ về nữa.”

Mùi nước hoa nồng nặc phả thẳng vào mũi. Lâm Niệm còn chưa kịp phản ứng đã bị kéo đến bàn rượu, nghe cô tuyên bố:

“Nhường chỗ cho chị em tôi! Đây là bạn thân nhất hồi xưa của tôi, Lâm Niệm!”

“À đúng rồi!” Cô lảo đảo chỉ về phía Giang Dữ: “Niệm Niệm, cậu còn nhớ Giang Dữ không?”

“Nam Hướng Nhụy, cậu bị gì vậy?” Tôn Tề Thiên nhăn mặt.

Lâm Niệm cũng kéo nhẹ váy cô, thì thầm:

“Cậu say rồi, để hôm khác mình đến.”

“Không!” Nam Hướng Nhụy xua tay, tiếp tục lảm nhảm:

“Cậu biết không, Giang Dữ giờ đỉnh lắm! Hồi xưa mấy đứa hay bắt nạt cậu ấy, cuối cùng bị cậu ấy đánh cho thê thảm. Cái gì tụi nó làm với cậu ấy, cậu ấy trả lại y chang. Còn cái hình xăm…”

“Đủ rồi!” Tôn Tề Thiên thấy mặt Giang Dữ mỗi lúc một trầm xuống, lập tức ngắt lời: “Cậu uống nhiều rồi, về nghỉ đi. Mọi người, giúp một tay! Từ Trường Lẫm, cậu nữa!”

Từ Trường Lẫmchẳng muốn, nhưng cuối cùng vẫn bị kéo đi.

Ánh đèn vàng dìu dịu, bản nhạc trôi trong không gian đầy ám sắc. Chỉ còn lại Lâm Niệm và Giang Dữ ngồi đối diện. Không ai lên tiếng.

Ai cũng biết, trong đám người từng bị Giang Dữ “xử”, có cả một người tên là Lâm Tầm, anh trai của Lâm Niệm.

Không khí nặng nề, chết lặng.

Cuối cùng, Lâm Niệm là người mở lời:

“Mình  biết chuyện giữa cậu và anh mình là ân oán riêng. Mình sẽ không xen vào.”

Cô cúi đầu, bàn tay đặt trên đùi siết chặt lấy nhau, giọng run run nghèn nghẹn:

“Hôm đó đi mà không từ biệt là lỗi của mình. Xin lỗi.”

Bình Luận (0)
Comment