Chân Ái Vĩnh Hằng

Chương 63.2

Editor: Thủy Nhược Lam

"Đương nhiên, đương nhiên... Hắn không là kẻ tập kích." Cal gật gật đầu, chậm rãi đi đến trước mặt tôi, anh vươn tay đặt lên trên vai tôi, tươi cười trên mặt không đổi. Châm chọc, trào phúng, âm hàn... Toàn bộ đều là biểu đạt cảm xúc phản đối. Anh cười lạnh, thoải mái mà nói: "Em mới là kẻ tập kích, Emily."

Đầu ngón tay anh chạm nhẹ lên vết thương trên cổ tôi, cũng giống như độ ấm của nụ cười anh. Anh tiếp tục mở miệng cười nói: "Anh thật sự tình nguyện em dùng dao đâm lên cơ thể anh mấy dao, mà không phải ở trong này..." Anh chỉ chỉ trái tim mình, "Đau đến mức anh không chịu nổi, em luôn luôn gạt anh, anh biết rõ mình bị em gạt rất nhiều lần, nhưng vẫn tin tưởng em. Ha ha..." Anh không mặn không nhạt cười hai tiếng, biểu đạt thanh âm ác ý không thể không chế của mình một chút, sau đó nghe anh vân đạm phong khinh nói, "Anh thật sự là ngu xuẩn, lời nói dối luôn tốt đẹp như vậy, thật sự rất tốt đẹp."

Chẳng lẽ hình tượng của tôi đã định hình trong đầu anh? Nói dối thành tính, siêu lừa đảo sao?

Nhìn dáng vẻ động kinh lúc này của anh tôi có cảm giác lúc tôi không ở bên cạnh anh bị thổi gió bên tai rồi, sau đó kết luận tôi đã lừa gạt anh cái gì đó, tuy tôi hoàn toàn nghe không hiểu anh đang nổi điên cái gì nữa. Chẳng lẽ do lúc trước tôi dùng lời nói dối lừa anh, kết quả hiện tại gặp báo ứng, anh hóa hoàn toàn liền không nghĩ tới việc cùng tôi nói chuyện thì đã trực tiếp phát hỏa sao?

"Nói dối cái gì?" Tôi tận lực dùng câu đơn giản nhất để đuổi theo tiết tấu nói chuyện của anh, yết hầu thật sự không có khí lực nói một câu dài.

Cal kỳ quái lặp lại lời tôi nói, "Nói dối cái gì?" Lặp lại xong anh còn cảm thấy mình thật ngây thơ, buồn cười, lại ngẩng đầu nhìn lên trên, muốn đóng băng cảm xúc đang kịch liệt trào dâng trong lòng mình, anh nhẫn thật sự vất vả, sau đó tôi thấy anh nỗ lực mím môi, kiệt lực hô hấp. Hai tay anh đặt trên vai tôi nhưng không dám dùng sức, cứ việc nhìn anh lúc này hận không thể bóp chết tôi.

"Em nói, em muốn rời thuyền liền rời đi, rời khỏi anh." Anh gian nan nói ra những lời này, phẫn nộ trong mắt không biết có phải là do quá mức nồng đậm hay không, ngược lại làm cho người ta có cảm giác khổ sở âm u.

"Không có." Tôi nghiêm cẩn nói, còn lắc đầu gia tăng lực thuyết phục.

"Còn muốn cự tuyệt anh cầu hôn." Cal căn bản mặc kệ lời tôi nói, trái lại tự cười lạnh tiếp tục nói tiếp.

Rời thuyền liền rời đi, cự tuyệt cầu hôn... Tôi di chuyển tầm mắt, nhìn thấy mặt than của lão Poodle đứng ở cửa nhìn chúng tôi, cặp mắt lợi hại kia căn bản không nhìn ra chút cảm xúc nào, ông ấy như không có việc gì nghiêng mặt, tránh ánh mắt của tôi.

Lão hỗn đản này, tôi rốt cục nhớ tới tờ giấy trắng mới viết được một nửa kia. Chiêu cũ như vậy dùng ở một trăm năm trước thật sự là lực sát thương kinh người, tôi đại khái biết lão Poodle đã ở bên cạnh Cal nói những điều kì quái gì, nhưng lại lời thề son sắt xuất ra kia tờ giấy, một mặt chuyên nghiệp cùng Cal phân tích tôi nói dối một hai ba lần.

Cho nên nói rời thuyền đính hôn cái quỷ, không nói chuyện yêu đương hai ba năm, loại tình yêu tràn đầy ánh lửa này chỉ cần một câu nói bên ngoài liền không còn chút tín nhiệm nào.

"Cal, bình tĩnh một chút, chúng ta nói chuyện chút." Mỗi lần hiểu lầm đều là kiểu mở đầu này, tôi chán ghét chít chít méo mó hiểu lầm như vậy, không có ý nghĩa, phiền toái.

"Nói chuyện gì? Em còn muốn gạt anh như thế nào, anh ở trước mắt em chính là con dê béo chờ đợi làm thịt phải không, một người bị em lợi dụng coi tiền như rác?" Cal vươn ngón trỏ, ấn nhẹ lên giữa trán, giống như động tác này có thể làm anh càng thêm lãnh khốc thẳng thắn cùng tôi đối mặt nói chuyện. Sau đó anh mới miễn cưỡng bình tĩnh lại, cơ bắp cánh tay như trước buộc chặt không thể thả lỏng. Tiếp đó tay anh đặt trên vai tôi trượt theo cánh tay tôi đi xuống, dùng sức cầm lấy cánh tay tôi liền đi ra ngoài, anh thở nhẹ một hơi nói: "Anh không nên so đo mấy thứ đó với em, dù sao em đã bán mình cho anh, có đi hay không cũng không phải em nói là có thể quyết định."

Bán cho anh... Nghe qua giống như là lời kịch của chủ nô.

"Trước đem Jack thả ra, hắn không phải kẻ tập kích." Tôi khàn khàn thanh âm nói, tôi cũng không nghĩ tới Jack không phải bị bắt vì hải dương chi tâm, mà bị bắt bởi vì tập kích khách nhân khoang thượng đẳng. Vô luận là lý do nào, hắn đều oan uổng.

"Thả hắn ra cho hai người song túc song phi sao, giống như những con chim bay trên bầu trời Đại Tây Dương, đến nước Mĩ thì quẳng anh đi không thấy tăm tích tăm hơi đâu. Em cho rằng anh là tên ngốc sao? Em vẫn luôn đùa giỡn anh như vậy, đó là bởi vì anh luôn luôn dung túng em làm tất cả mọi chuyện như vậy, cho nên những lời nói dối kia của em mới thành công như vậy." Cal dùng sức kéo tôi ra bên ngoài, ngữ điệu của anh luôn bảo trì trong tình trạng vui vẻ, nghe qua quỷ dị làm cho da đầu người nghe run lên."Anh thấy có lẽ mình rất dung túng em, cho nên lá gan của em mới lớn như vậy, nữ nhân cũng không thể keo kiệt như vậy, em phải trả giá gì đó mới có thể làm nam nhân cam tâm tình nguyện."

Càng nói càng không rõ chân tướng, tôi bắt đầu hoài nghi Cal bị người ta đập đầu tới mức thần chí không rõ, cho nên lúc này nói chả có chút cảm giác logic gì cả. Tôi cũng không có giãy dụa, tùy ý Cal kéo mình vào trong phòng của anh ở khoang thượng đẳng, lại hướng phòng ngủ của anh đi đến. Tôi muốn trở về phòng nhìn xem, tìm ra mấy tờ giấy tôi và lão Poodle tán gẫu với nhau lúc trước, hi vọng lão Poodle lão niên si ngốc, quên lấy đi mấy tờ giấy giấu trong mấy quyển sách.

Nếu thực tìm không thấy, tôi đành lại phải dùng bút cùng Cal nói chuyện về hiểu lầm lúc này. Đợi đến khi hiểu lầm giải thích rõ ràng, liền đem Jack lĩnh trở về.

Nhưng trong lúc tôi đang còn lo lắng xem nên giải thích cùng anh như thế nào, chuyện này đột nhiên như con tàu trật đường ray tiến vào trong con đường không lối về. Cal vừa tiến vào đến cửa phòng, tôi vừa muốn bỏ tay anh ra, lực lượng trên tay anh đột nhiên gia tăng, trực tiếp đem tôi đẩy lên trên giường. Một chân anh đá của vào, thân thể tốc độ nhanh nhẹn kinh người nhào tới, ép tôi không thể nhúc nhích. Anh bắt hai tay tôi lại, đè hai chân tôi, chúng tôi dính sát vào nhau, làm tôi vặn vẹo cách nào cũng không thể dãy ra được.

Tôi trợn tròn mắt nhìn anh, nhìn thấy đồng tử anh gần ngay trong gang tấc, sắc mặt tôi so với anh còn đen hơn.

"Em biết không? Emily." Anh đột nhiên khoe khoang nói, "Từ nhỏ tới lớn anh chưa từng thua một trận đấu nào cả, vô luận là thành tích, đánh bạc, nữ nhân, hay là đánh bài, anh đều chưa từng thua."

Cho nên mới dưỡng thành dáng vẻ thiếu đánh lúc này hay sao? Tôi tiếp tục trừng mắt theo dõi anh từng chút một, ý đồ phán đoán ra trạng thái của anh lúc này, làn da anh nhăn lại nhiệt độ không bình thường làm tôi bắt đầu thấy cảnh giác.

Cal hoàn toàn không cần thiết tôi phụ họa, một mình anh tự vui đùa nói: "Bởi vì anh tường tận phương pháp để đánh thắng, chỉ có người thắng mới có thể tiếp tục kiêu ngạo, còn phương pháp..."

Cho nên anh vu hãm người khác là thủ đoạn rất quen dùng của mình sao? Tôi tận lực nhẹ giọng, không để cổ họng mình tạo thành gánh nặng: "Cal, em không thích anh liên lụy người vô tội, hơn nữa em cũng không có ý tứ rời thuyền thì sẽ đi. Em và Jack quen nhau ở trên thuyền, bọn em chỉ có tình bạn thôi, hắn thích là Rose."

Chuyện này rõ ràng như vậy sao lại còn phải giải thích? Jack cái kia tên đều nhanh biến thành cái đuôi của Rose rồi.

"Không, chúng ta nói không phải cùng một sự kiện." Cal hạ ánh mắt, ngay cả khóe miệng cũng mím lại, "Anh nghĩ anh thắng được trái tim em, Emily." Những lời này anh nói được dị thường bình thản, nhưng nhiệt độ thân thể anh vẫn tiếp tục nóng lên, cùng vẻ mặt của anh hình thành hai cực đoan.

Lời của anh rất giống lời tâm tình, nếu vẻ mặt của anh giống như trong lời nói, thì tôi sẽ cho rằng anh đang tỏ tình với tôi.

Sau đó rôi rốt cuộc nghe thấy anh nói, "Nhưng anh đánh giá quá cao bản thân, em một chút cũng không thích anh, anh không có cách nào thắng được trái tim em. Cho nên anh quyết định, muốn thắng thân thể của em."

Tôi... Có phải trong mấy câu vừa rồi tôi nghe thấy tin gì đó rất đáng sợ, vì sao lời của anh làm tôi thấy anh như đầu dã thú ở trong ngục tối chạy ra.

Tôi co rút khóe miệng, lập tức bắt đầu thong thả mà dùng hết toàn bộ lực lượng đẩy tay anh ra. Trong tình huống anh có phòng bị lực lượng rất lớn, tôi dùng hết sức lớn nhất, đau đến mức biểu cảm đều thay đổi, cũng không thể làm anh nhúc nhích.

Cal hô hấp tiết tấu thay đổi, bởi vì tôi dãy dụa làm dứt nốt dây kiên nhẫn của anh.

"Em thích anh." Bị phản ứng thân thể anh dọa, bắt đầu từ ngón chân cứng như tảng đá, không dám tiếp tục trêu chọc anh.

Câu tỏ tình này thành công làm anh dừng lại hành động của mình, tôi vội vã khẳng định, "Anh thắng được trái tim em"

Cal hô hấp dừng lại, ánh mắt cũng không dám nhìn tôi.

Tôi cười thân thiết với anh, "Cho nên, anh có thể đứng lên không?" 

Cái chỗ không dám miêu tả kia của anh... Nó có phản ứng.
Bình Luận (0)
Comment