☆Editor: Thủy Nhược Lam
Tình dục là thứ gì đó khá cực đoan, trong tình trạng lưỡng tình tương duyệt, ngươi sẽ cảm thấy đây là nghi thức tốt đẹp nhất trên thế giới, giống như thân ở giữa cánh đồng bát ngát hoa điền, hoa tươi khen ngợi. Nhưng nếu đổi lại chỉ là ý nguyện đơn phương, hơn nữa ý tưởng này còn định thực thi, như vậy quả thực chính là cơn lốc quá dã man, nó chính là phạm tội cưỡng gian.
Mà hiện tại tôi phát hiện Cal đã biến thành cơn lốc, rất nhanh sẽ tăng cường sức mạnh X.
Nếu người nào đó ở vị trí của tôi, họ sẽ tận mắt nhìn thấy một người tâm đen tối, nhưng lại được cho là người có phong độ thân sĩ đang vặn vẹo hết độ, theo cách nói khác thì anh, từ một người nam nhân hoàn toàn không có ý định phạm tội, biến thành muốn thực thi hoàn toàn quá trình phạm tội.
Tôi trơ mắt nhìn Cal bắt đầu từ hậm hực chần chờ, đến thâm trầm âm lãnh, lại đến tự mình hoài nghi tạm dừng, chuyển tới tàn nhẫn không thèm quay đầu lại. Hô hấp của anh rất nhẹ, trên da tỏa ra mồ hôi lạnh, sắc mặt một chút cũng không có dáng vẻ khỏe mạnh như vừa rồi.
Hơn nữa anh rất nặng, ép tôi hô hấp khó khăn.
Gò má hai người gần trong gang tấc, hô hấp như thanh âm vọng lại của nhau, giao triền thành hòa hợp thành một thể.
“Đừng nói mấy lời ngay cả em cũng không tin được để lừa gạt anh, em biết không? Từ lần đầu tiên anh nhìn thấy em, em chính là một cái tai nạn.” Anh hình như có thói quen dùng khuôn mặt tươi cười để che dấu đi nội tâm xấu hổ của mình, anh ôm chặt tôi, nụ cười cứng ngắc, như nhà giàu mới nổi đi đến dự yến hội, ngay cả quần áo đều mặc sai chất liệu. Sau đó anh dùng khuôn mặt tươi cười, nhẹ giọng nói với tôi như tiếng thủ thỉ của tình nhân: “Anh đang suy nghĩ em đang làm gì, kết quả em đụng vào anh rồi lấy đi cái đồng hồ…”
“Không trộm, em từng ăn xin nhưng chưa bao giờ trộm cái gì.” Tôi sửa chữa lời anh nói, cái đồng hồ kia là bị tóc tôi cuốn lấy, chẳng lẽ tôi lại đi tìm người mất đồ trong đống người nhốn nháo trên bến tàu sao? Cho dù tìm được cũng không dám đi lên trả lại, lấy tính tình của anh, nhìn tôi còn chả thèm chỉ đã giao luôn cho cảnh sát ấy.
“Ăn xin?” Cái mũi Cal mấp máy một chút, tức giận làm ánh mắt anh tràn đầy lửa giận Đương nhiên rất nhanh anh liền bình tĩnh lại, cự tuyệt trọng tâm đề tài bị tôi kéo đi. Anh tự nhủ thấp giọng nói: “Được rồi, công việc của em cái này so với cái kia làm anh khó chịu hơn. Nhưng trong nháy mắt em đụng phải anh, anh cảm thấy em rất xinh đẹp, xinh đẹp cực kỳ.”
Xinh đẹp… Tôi nghi ngờ nhớ lại dáng vẻ rách rưới của mình lúc lên tàu, trên mặt đầy dơ bẩn, có lẽ ngay cả mẹ của thân thể này còn chả nhận ra, anh nhìn kiểu gì mà nhìn ra được hai chữ “xinh đẹp” từ trên người của tôi?
“Đương nhiên anh sẽ không thừa nhận, em bẩn muốn chết, vừa nhìn chính là người hạ đẳng.” Cal tự giễu nở nụ cười, “Sau đó anh nhìn thấy em ở trên tàu, còn giống như tên ngốc tim đập không thể khống chế, tiếng tim đập luôn nhắc nhở anh, em thật đáng sợ, phải nhanh chút rời xa em, càng xa càng tốt… Càng xa càng tốt.”
Tươi cười trên mặt anh chậm rãi biến mất, vừa rồi là đất đai khô cạn, mỗi một cái nhếch đều khó coi cực kì. Nhưng vì nhớ lại chuyện trước kia mà mềm mại lại, cảm giác mềm mại này giống như an tường. “Nhưng thuyền quá nhỏ, chúng ta nhất định sẽ một lần rồi lại một lần gặp nhau. Anh phát hiện khoảng thời gian này trôi qua quá chậm chạp không có vui thú gì, đi chung đường bảy ngày đối với anh mà nói chỉ nháy mắt là qua, lên thuyền, rời thuyền, thời gian dễ dàng trôi đi, từ trước tới nay anh vẫn luôn như vậy.”
Cal hơi mâu thuẫn lắc đầu, vẻ mặt của anh biến thành vài ba loại đang kịch liệt chém giết lẫn nhau, bởi vì nhớ lại mà đưa tình ôn nhu, nhưng nửa giây sau lại hận tới nghiến răng. “Hành trình mới qu một nửa, nhưng anh lại cho rằng mình ở trên con thuyền này cả một thế kỉ, dài lâu tới điên luôn.”
Nếu nói theo thuyết tương đối, anh càng cảm thấy gian nan thì thời gian trôi qua càng lâu… Nói như vậy, hóa ra anh cảm thấy thời gian ở bên cạnh tôi rất thống khổ, cho nên thời gian của anh mới dài như vậy.
Tôichỉ cảm thấy mình không thể xuống thuyền được chính là đại nạn, mỗi giây mà chưa xác định được thuyền đã giảm tốc chưa mà như đi trên dây thép, tùy thời sẽ rơi tan xương nát thịt. Vài ngày này gần như hao hết tâm lực của tôi, chỉ là hiện tại, tôi chỉ có ý nghĩ muốn ngả đầu là nằm mê man ba ngày ba đêm mới tỉnh lại. Tôi thậm chí hoài nghi nếu lúc tôi và Cal gặp nhau trong tình huống bình thường, chúng tôi có phải sẽ không phát ra được một chút tia lửa nào không. Trên thuyền ba bốn ngày mà cảm giác như đã qua mấy đời.
Tôi giãy dụa thoát khỏi anh nhiều lần, một người nguyện ý cho mình bờ vai ấm áo để dựa vào chẳng khác nào ánh lửa trên sông băng, ấm áp đâm trái tim đau đớn.
“Cal, mặc kệ thế nào, Jack không liên quan đến chuyện của chúng ta, cho dù anh không định truy cứu Ruth, cũng không thể đưa hắn liên lụy vào.” Thanh âm của tôi triệt để khàn khàn, thật muốn nghỉ ngơi dưỡng sức mà không có cách nào thoát khỏi tình trạng lúc này. Tận lực ngắn gọn nói rõ ràng rành mạch với anh, “Em và anh nói chuyện yêu đương là thật, chúng ta… Ân, yêu nhau.” Tôi rốt cục tìm được một từ tương đối phù hợp với chúng tôi, điều này làm cho tôi nhịn không được lại lặp lại, “Yêu nhau.”
Tôi nghĩ tình yêu cũng có thể phân rất nhiều loại, Cal nhất kiến chung tình, thời gian ngắn như vậy tôi cũng chỉ có thể tin tưởng anh thuộc loại nhất kiến chung tình này. Cũng có thời điểm yếu ớt, nhịn không được dựa vào nhau chốc lát tâm động. Anh khuyết điểm rất rõ ràng, rõ ràng đến mức nếu đổi thời gian khác gặp nhau, chúng tôi tuyệt đối sẽ chỉ gặp thoáng qua. Mà RMS Titanic quá nhỏ, chúng tôi mỗi lần gặp nhau đều cọ ra tia lửa. Không có người biết thứ như tình cảm này bốc cháy như thế nào, chẳng sợ biết rõ đó không phải người ngươi muốn tìm, ngươi cũng nghĩa vô phản cố nhảy xuống.
Nhưng tình yêu không thể để hai tính tình khác nhau quá xa hợp lại không có khuyết điểm, sự khác nhau đó vĩnh viễn còn lại. Tôi có thể bắt được khoảnh khắc tim đập gia tốc trong nháy mắt hoa nở, dễ dàng thừa nhận tình yêu với người kia. Nhưng đồng thời, tôi cũng biết vấn đề của chúng tôi cũng đầy như toàn bộ nước trong bộ Đại Tây Dương.
“Đừng dùng những thủ đoạn ti bỉ kia dể hại người, Cal.” Lúc anh đàm phán thương nghiệp cái dáng vẻ đáng chét kia sớm muộn cũng có ngày xảy ra chuyện, mà chuyện của Jack làm tôi phát hiện ra anh alãnh khốc quá nhiều so với người thường.
lãnh khốc tới đáng sợ, tôi thậm chí như nhìn thấy tội phạm thủ đoạn thành thạo, vu oan hãm hại không gì làm không được. Cái này không phải là khuyết điểm, mà là tính cách lãnh khốc phát ra từ tận trong tim.
“Anh thật sự rất muốn tin tưởng em.” Cal ngậm lời nói trong miệng, gần như luyến tiếc phản bác tôi, “Em thật sự là kẻ lừa đảo hoàn mĩ.”
Quả nhiên là báo ứng, cho nên về sau nếu muốn lừa gạt ai thì đừng quá tuyệt tình, làm Cal thần hồn nát thần tính, hiểu lầm một chút cũng biến thành thùng thuốc nổ, anh sắp nổ… Tôi có thể cảm nhận được anh đang rục rịch,hô hấp nóng bỏng, làn da anh còn mang theo mồ hôi, trong mắt anh còn chứa tức giận và cảm xúc nồng nhiệt.
Tôi trái lại, cứng ngắc như một khúc gỗ.
Tóc tôi hỗn loạn phủ trên giường, động tác giãy dụa bị áp chế gắt gao. Hô hấp chúng tôi giao triền, ánh mắt sắc bén áp bách đối phương, ý đồ thỏa hiệp lẫn nhau.
“Tin tưởng em, anh có được trái tim em.” Tôi rốt cuộc cũng bại trận, thở dài một hơi sau đó nhẹ giọng nói, “Cho nên buông em ra, thời gian còn rất dài, chúng ta có đủ thời gian để hiểu biết đối phương.”
Thời gian yêu nhau quá ngắn, ngắn tới mức một chút ma xát nhỏ đã có thể tạo thành đại hỏa. Tôi cũng chỉ có thể kì vọng thời gian rất dài sau khi xuống thuyền có thể làm tình huống của chúng tôi biến mất, tôi nghĩ ngoài anh ra, không còn có nam nhân nào có thể để tôi nhẫn nại dỗ dành như vậy, “Giữa chúng a không có bất luận kẻ nào cả, vô luận là Jack, hay là Rose, hoặc là một ai đó, đều không có.” Tôi thành khẩn mà chuyên chú nhìn anh, bởi vì cổ họng bị đau, không thể khống chế thanh âm biến thành tiếng nói nhỏ nhẹ như an ủi tình nhân, nhu tình như nước. “Chúng ta đang yêu nhau, Cal, luôn luôn đều chỉ có chúng ta.”
Chưa từng có người nào có thể bước sâu vào trong trái tim tôi, nếu tôi muốn biểu hiện tôi yêu một người đàn ông, như vậy ánh mắt tôi sẽ trở nên thâm tình, ngón tay tôi so với nước còn mềm mại hơn, bước chân tôi kiên định hướng chỗ anh mà đi tới.
Giống như tôi đang nhảy múa, dũng cảm chưa từng có từ trước đến nay.
“Xin anh hãy tin tưởng em, anh không thua.” Lực nắm của anh đã lơi lỏng, tôi không giãy dụa ngược lại vươn ngón tay ra, chế trụ khe hở giữa anh, mười ngón tương giao.
Tim anh đập gia tốc, gần như cùng nhịp với tôi.
“Anh thắng trái tim em.” Tôi nghiêm cẩn như thế, từng chút từng chút một đập vỡ bức tường lạnh lẽo nơi trái tim anh. Nam nhân này ghen tị mà đa nghi, cho dù tình yêu của anh không có đường về, nhưng nó không thể để anh trả giá hết thảy mình có, không thể làm trái tim anh lãnh khốc mềm mại đi.
Sự lạnh lùng của Cal đang dần bị đập nát, mê luyến xuất hiện trong mắt anh, anh yêu tôi thật lòng.
“Chúng ta sẽ ở cùng nhau.” Có lẽ không thể cam đoan vĩnh viễn, nhưng là ít nhất giờ phút này không có lừa gạt.
Anh rốt cuộc cũng bị đả động, đè nén cố chấp xuống cong khóe miệng lên, ý cười chợt lóe nhưng lại bị tôi bắt được. Trong nháy mắt tôi ngẩng đầu, hôn lên khóe miệng của anh, ngậm lại nụ cười động tâm của anh.
Ngón tay anh run run một chút, rốt cục không thể khống chế mà lơi lỏng, tư thế giam cầm sửa lại thành ôm ấp, chúng ta gắt gao ôm nhau, ấm áp phong phú giống như trên cánh đồng bát ngát nở đầy hoa.