Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 1055

CHƯƠNG 1055

“Khánh Vinh! “

Nhìn người nằm dưới chân mình, Hồ Cương la lên thất thanh, không tin nổi nhìn chằm chằm người nọ.

Cháu ngoan của ông ta thế mà lại thê thảm tới vậy!

“Khánh Vinh, con làm sao vậy!”

Một người đàn bà đứng tuổi rống lên một tiếng thống thiết, hai mắt đỏ bừng nhào tới bên cạnh Hồ Khánh Vinh, ôm chặt lấy gương mặt be bét máu thịt của anh ta, hai hàng nước mắt chảy dài trên má.

Những người khác trong nhà họ Hồ cũng trố mắt nhìn, suốt bao năm cuối cùng lại xuất hiện một người dám ra tay với người nhà họ Hồ!

Chỉ mình Hồ Minh Chính sợ tới mức hai chân nhũn ra, mém chút nữa ngã ngồi xuống đất.

Anh ta không ngờ kết cục của Khánh Vinh khi lọt vào tay Vương Nhất lại thê thảm tới vậy!

“Vương Nhất! Dám đụng tới cháu ngoan của tao, mày chết chắc rồi!”

Sát ý lập tức dâng trào trong người Hồ Cương, bùng nổ ngút trời.

“Gia chủ, con cầu xin ngài, nhất định phải báo thù cho Khánh Vinh, con chỉ có mỗi một đứa con trai là nó thôi!”

Người phụ nữ đứng tuổi xinh đẹp kia khóc nức lên, quỳ xuống trước mặt Hồ Cương, chỉ còn kém dập đầu với Hồ Cương nữa thôi.

“Yên tâm, nó là cháu trai của tôi, tôi sẽ không để hung thủ nhởn nhơ đâu!”

Hồ Cương đồng ý, sau đó giương đôi mắt đỏ bừng nhìn Vương Nhất, cất giọng khàn khàn: “Có thù oán gì thì nhắm vào tao đây, tại sao lại xuống tay với cháu trai của tao!”

Mặt Vương Nhất không hề biến sắc, dáng vẻ của người phụ nữ kia đúng là khiến người ta cảm thấy đáng thương, nhưng với một người đã biết tiền căn hậu quả như anh, căn bản sẽ không vì chút chuyện nhỏ này mà giơ cao đánh khẽ.

Tuy Hồng Phật đã lấy giun tóc đỏ ra, nhưng tội sống khó tha, Lãnh Nhan đã cắt đứt tứ chi của anh ta, anh ta sẽ tàn tật cả đời.

Nhưng, đây mới là bắt đầu thôi!

Vương Nhất nở nụ cười mỉa mai: “Tức giận không, phẫn nộ không? Lúc Hồ Hoàng Việt xảy ra tai nạn xe, cảm giác của tôi cũng giống vậy đấy, chắc chắn ông không hề biết ông ấy vì bảo vệ con gái của mình mà đã dời tất cả va chạm khi tai nạn xảy ra sang người mình!”

“Con gái?”

Vừa nghe tới đây, tất cả người nhà họ Hồ biến sắc, khóe mắt Hồ Cương giật giật liên hồi.

Chuyện cũ hiện ra trong đầu, đôi mắt u ám tới độ có thể hóa thành nước: “Không thể nào! Vợ và con gái nó đã chết từ hai mươi năm trước rồi!”

“Đúng thế, bởi vì mệnh lệnh của ông nên ông ấy đã chẳng còn chút cảm tình nào với gia tộc này, thứ còn lại chỉ là nỗi oán hận cả đời không thể tiêu tan, chính ông đã hại chết vợ của ông ấy!”

Âm lượng của Vương Nhất lại lớn hơn vài phần, có lẽ do anh cũng có vợ có con nên có thể đồng cảm với sự bi thương của Hồ Hoàng Việt lúc ấy: “Nhưng chắc chắn ông không biết rằng, con gái của ông ấy vẫn còn sống, không chỉ còn sống, mà còn là bạn của tôi!”

“Ông dám ra tay với bọn họ, đơn giản là tự, tìm, đường, chết!”

Bình Luận (0)
Comment