CHƯƠNG 1056
Khi nói câu sau, giọng điệu Vương Nhất vô cùng lạnh lùng, sát khí ngút trời thoát ra khỏi cơ thể, thổi quét khắp bốn phía.
Chỉ một khoảnh khắc thôi cũng đủ khiến mỗi một người phải run rẩy từ tận linh hồn.
Hồ Cương cũng cảm nhận được áp lực cực lớn này, nhưng sống lưng ông ta vẫn thẳng tắp như cũ, mắt trừng trừng nhìn Vương Nhất: “Thế nên nó đã nhờ mày báo thù nhà họ Hồ, đúng không?”
“Ông sai rồi, ông ấy chưa bao giờ nghĩ thế!”
Ánh mắt Vương Nhất tối lại, khàn giọng đáp: “Ông ấy chỉ muốn rời khỏi nhà họ Hồ, từng bước từng bước trở thành nhà giàu số một Thiên An dựa vào chính sức lực của mình, tất cả chỉ để khả năng tìm thấy con gái cao hơn thôi, chính các người mới là kẻ không chịu buông tha ông ấy!”
Vẻ chột dạ thoảng qua trong mắt Hồ Cương, sau đó lại trở về với dáng vẻ lạnh lùng, thờ ơ: “Chẳng lẽ tao đã làm sai? Cá lớn nuốt cá bé, thân là nhà giàu số một nhưng không có được khí phách cũng như năng lực tương đồng với nó, bị anh chị em bắt nạt cũng đáng.”
“Từ nhỏ tao đã dạy chúng rằng, kẻ thua cuộc sẽ bị đánh, chỉ có không ngừng trở nên mạnh mẽ, mói ư có thể quang minh chính lại lớn lên, chỉ khi anh chị em trong nhà không ngừng tranh đấu với nhau thì tài năng mới được bộc lộ.”
“Nhìn nhà họ Hồ hiện tại của tao đi!”
Hồ Cương bỗng xoay người, vung tay hô to: “Nhà họ Hồ của tao ở Thành phố Giang từ một gia tộc nhỏ nhoi đã chậm rãi trở thành nhà giàu số một, luôn đứng trên đỉnh, dựa vào đâu, tất cả là dựa vào cách dạy dỗ đặc biệt của tao, mày có tư cách gì mà bảo tao làm sai?”
Ông ta kích động, liến thoắng không ngừng, căn bản không hề nhận ra cái sai của mình trước giờ.
Ánh mắt Vương Nhất cũng trở nên lạnh như băng: “Ông thật sự nghĩ như vậy?”
“Đương nhiên rồi!”
Tải ápp Тrцуeл ноla để đọc full và miễn phí nhé.
Hồ Cương bày ra bộ dạng tất nhiên là vậy, còn cười mỉa một tiếng: “Hồ Hoàng Việt chỉ là con vịt dưới đáy, thế mà dám chống lại cuộc hôn nhân mà bọn tao đã sắp xếp tốt cho nó, còn tự tiện đào hôn, đúng là đại nghịch bất đạo!”
Những lời Hồ Cương nói đã thành công khơi gợi sát ý trong người Vương Nhất: “Cá lớn nuốt cá bé, tốt, tốt lắm, đại nghịch bất đạo, quá tuyệt, nếu đã vậy, tôi sẽ thuận theo suy nghĩ của ông, cho ông biết đâu mới là cường đại chân chính!”
Nghe vậy, trong lòng Hồ Cương khẽ run lên, nhưng ngay sau đó, vẻ tức giận bò lên mặt.
“Chỉ bằng bốn người chúng mày? Một nam, một nữ, một già và một trẻ?”
Ông ta hung tợn trừng mắt nhìn bốn người Vương Nhất, trong mắt tràn ngập sự khinh thường, đắc chí vung tay, tức khắc, trước cửa nhà họ Hồ xuất hiện mười mấy chiếc xe.
Khoảng chừng hơn trăm người bước xuống xe, bao vây lấy bốn người Vương Nhất.
Nhưng bốn người trước mặt không một ai thấy hoảng sợ.
Lãnh Nhan và Hồng Phật đã sớm cảm thấy bất mãn với những lời Hồ Cương nói, nếu không phải Vương Nhất đã hạ lệnh, hai người họ đã ra tay giết chết ông ta từ lâu.
Về phần Chí Viễn, tuy không có võ, nhưng cũng là người từng trải qua sóng to gió lớn, cục diện nhỏ nhoi này chưa đủ để dọa ông ta sợ.
Còn Vương Nhất lại rơi vào trầm tư, như đang suy nghĩ gì đó, bỗng, như nhớ ra điều gì, anh hỏi: “Tiêu Hồng Cương cũng ở Thành phố Giang, chắc là gần đây nhỉ?”
Lãnh Nhan lập tức gật đầu.
Người khác không biết Tiêu Hồng Cương này là ai, nhưng Lãnh Nhan lại biết rất rõ đó là anh em ruột của Tiêu Thiết ở Thiên An, hai anh em họ là Binh Vương tiếng tăm lẫy lừng.