CHƯƠNG 1124
Anh còn chưa nói xong thì một đôi môi căng mọng đã chặn miệng anh lại.
Lý Khinh Hồng chủ động hôn lên môi anh khiến đầu óc Vương Nhất trở nên trống rỗng, khi anh phản ứng lại thì ra sức hôn lại cô.
Vương Tử Lam đứng bên cạnh cười khúc khích, con bé giơ tay lên che mắt nhưng lại nhìn lén quay khe hở giữa hai ngón tay.
“Ôi… mình đang ở ngoài đường!”
Lý Khinh Hồng bỗng nhớ ra gì đó, thế là giùng giằng đẩy anh ra.
Xung quanh đúng là có người vây xem thật.
Nhưng chẳng có ai lên tiếng chê bai gì cả, mà chỉ có tiếng vỗ tay đầy thiện ý thôi.
Thế mà điều này vẫn khiến cho Lý Khinh Hồng thấy rất xấu hổ.
Vương Nhất cũng không ngại người nhiều, anh sờ miệng rồi đột nhiên cười hài hước nói: “Son em ăn ngon thật đấy.”
Lý Khinh Hồng nhất thời không phản ứng lại, cô sửng sốt một giây, sau đó là tức giận.
“Vương Nhất…”
Cô nói rồi định đánh Vương Nhất, nhưng Vương Nhất lại thuận tay ôm lấy cô.
Lý Khinh Hồng mềm mại ngã vào lòng anh, sau đó nói bằng những lí trí còn sót lại: “Đừng ở đây, đến khách sạn anh ở…”
Nhanh chóng đến khách sạn, Vương Nhất không chờ nổi nổi mà đặt Lý Khinh Hồng lên giường.
Một tiếng sau, hai người mồ hôi nhễ nhại đi ra.
Vương Tử Lam ngẩng đầu lên nhìn rồi chạy tới: “Ba mẹ, khi nào con mới có em trai ạ?”
Lý Khinh Hồng sửng sốt, sau đó cô đỏ mặt trợn mắt nhìn Vương Nhất: “Đều tại anh cả đó, tiếng động to quá khiến Tử Lam nghe được đấy!”
Vương Nhất lúng túng sờ đầu, đột nhiên anh nhận ra trẻ con mà tiếp xúc với mấy chuyện này sớm quá thì không tốt lắm, thế là anh ngồi xổm xuống và kiên nhẫn hỏi: “Tử Lam, sao con biết ba mẹ sẽ cho con một đứa em trai vậy?”
Tử Lam chớp mắt nói: “Bạn cùng bàn của con là Tiểu Linh nói thế đó, ba mẹ bạn ấy ôm nhau ngủ một giấc xong là có em trai.”
“…”
Về phòng, trong lòng Vương Nhất và Lý Khinh Hồng vừa mừng mà vừa lo.
Mừng là vì Vương Tử Lam chỉ mới biết đến chuyện này chứ không biết chuyện đấy làm như thế nào.
Lo là vì Vương Tử Lam còn bé quá, tiếp xúc với chuyện này quá sớm sẽ ảnh hưởng đến sự trưởng thành sau này
“Xem ra mình nên cho con bé đi học mấy lớp năng khiếu.”
Sắc mặt Lý Khinh Hồng đầy buồn rầu: “Không thể để con bé ở nhà chơi không cả ngày được, phải bồi dưỡng năng khiếu cho con bé.”
Vương Nhất lại lắc đầu: “Tử Lam còn nhỏ lắm, để vài năm nữa rồi cho đi học.”
“Không được!”