CHƯƠNG 1526
Sau khi chôn xong, anh ta hứng thú vội vàng mở hộp gỗ kia ra.
Nhưng sau khi mở nó ra, anh ta lập tức trợn tròn hai mắt.
Không phải sổ tiết kiệm hay hợp đồng cổ phần công ty.
Chỉ có một tờ giấy.
Văn Đào mở ra xem, sau đó đặt mông xụi lơ trên mặt đất.
“Cái này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!”
Khuôn mặt của Văn Đào trở nên nhăn nhó, rống lên đầy giận dữ với Văn Bội Cầm.
Chỉ thấy tờ giấy trong tay anh ta viết ba câu nói.
Tất cả đều là lời tiên đoán dành cho nhà họ Văn.
Điều thứ nhất, song long hí châu.
Dự đoán Văn Cung Hiển sẽ có hai đứa con trai trong tương lai.
Điều thứ hai, hai hổ tranh chấp.
Biểu thị hai đứa con trai của Văn Cung Hiển sẽ chém giết lẫn nhau.
Điều thứ ba, họa phúc tương y.
Chỉ ra rằng sau này nhà họ Văn nếu không một bước lên trời thì sẽ rơi xuống địa ngục.
Vẻ mặt Văn Bội Cầm bình tĩnh: “Ba lời tiên đoán này chính là ba lời khuyên nhủ mà đạo sĩ kia đã dành tặng cho ba con, cũng chính là gia sản quý giá nhất của nhà họ Văn.”
Ầm!
Nghe Văn Bội Cầm nói thế, Văn Đào lập tức sững người và nhìn bà ta với ánh mắt đầy nghi hoặc.
“Bà, nói cái gì? Đây chính là di sản của nhà họ Văn sao?”
Một tiếng rầm vang lên, Văn Đào vứt chiếc hộ gỗ trong tay xuống rồi tiến dần về phía Văn Bội Cầm.
Khuôn mặt anh ta đờ đẫn, gần như gớm ghiếc khiến Văn Bội Cầm sợ hãi.
Bà ta vừa lùi về sau vừa nói: “Con không nghe nhầm đâu, đây chính là di sản của nhà họ Văn.”
“Đây là ba cuộn giấy ghi chép lại những thăng trầm huy hoàng của nhà họ Văn, chẳng lẽ không đáng được trân quý sao?”
“Nhưng vô dụng!”
Vẻ mặt Văn Đào hơi dữ tợn, thậm chí có chút sát khí: “Đây không phải là gia sản nhà họ Văn mà tôi muốn!”
Bỗng nhiên, Văn Bội Cầm khóc lớn, trên mẳt bà ta đầy nước mắt: “Văn Đào, con tỉnh đi, nhà họ Văn đã diệt vong, toàn bộ tiền tài đều quyên cho các tổ chức từ thiện rồi, căn bản không có di sản của nhà họ Văn gì cả.”
“Cái mà con cho là di sản của nhà họ Văn, với cha con-Văn Nam Thành mà nói chỉ là sự giàu có thôi.”
“Không, bà lừa tôi, nhất định là bà đang lừa tôi.”
“Di sản của nhà họ Văn chắc chắn đang được giấu ở nơi khác, bà chỉ không muốn nói cho tôi biết thôi đúng không? Đồ tiện nhân này!”
Vẻ mặt của Văn Đào bỗng chốc trở nên gớm ghiếc. Anh ta vung tay tóm chặt lấy cổ Văn Bội Cầm.