CHƯƠNG 1527
“Mau nói cho tôi di sản thật sự của nhà họ Văn đang ở đâu? Nếu không tôi sẽ giết bà!”
Văn Bội Cầm dùng sức nắm lấy cánh tay của Văn Đào, bà không ngừng lắc đầu, khó khăn phun ra một câu.
“Điên rồi, con đúng là…điên rồi!”
“Không nói phải không? Vậy thì bà đi chết đi!”
Văn Đào siết chặt hai tay, lực giãy giụa của Văn Bội Cầm lập tức giảm xuống.
Bà ta nhìn Văn Đào với ánh mắt kinh hoàng và tuyệt vọng.
Người đích thân giết bà ta lại là con ruột của bà.
Bốp!
Bỗng nhiên, một hòn đá bắn tới đập thẳng vào cơ thể Văn Đào.
Máu tươi tuôn ra, cả người Văn Đào run lên rồi ngã ra sau.
Văn Bội Cầm cũng được giải thoát.
“Ai? Ai ở đó?”
Văn Đào khó khăn bò dậy, anh ta hung tợn nhìn xung quanh.
Ở cách đó không xa, một nam một nữ xuất hiện.
Sau khi nhìn ra khuôn mặt của họ, Văn Đào lập tức biến sắc.
“Vương Nhất?”
Văn Đào không hiểu, sao Vương Nhất có thể đuổi kịp đên đây.
Hơn nữa có vẻ họ đã bám theo bọn hắn từ rất lâu rồi.
“Thấy tôi thì ngạc nhiên lắm sao?”
Vương Nhất bình thản nói, tay anh còn đang nghịch mấy viên đá.
Vút vút!
Lời vừa dứt, mấy viên đá liền b ắn ra.
Tốc độ nhanh như chớp, trong phút chốc bắn lên vai trái, vai phải và đầu gối trên cái chân lành lặn còn lại của anh ta.
“A….”
Cơn đau dữ dội khiến anh ta đau đớn kêu lên.
Văn Bội Cầm chứng kiến tất cả, tuy đau lòng nhưng bà ta vẫn không cầu xin Vương Nhất tha cho Văn Đào.
Vừa rồi anh ta đã định gi3t chết mẹ mình đấy!
Nếu tính cả cái chân đã bị Văn Thái đánh gãy từ nhiều năm trước thì toàn bộ tứ chi của Văn Đào đã bị huỷ, anh ta nằm sõng soài trên mặt đất như một phế nhân.
“Đau lắm sao?”
Vương Nhất tiến đến trước mắt Văn Đào, trịch thượng nhìn anh ta.
“Từ khi anh quyết định cấu kết với nhà họ Tiết, bắt cóc dì Văn và Mộng Đình thì đời anh đã xác định rồi.”
Ánh mắt của Vương Nhất rất bình thản, như đang nói về một chuyện bình thường vậy.