Chương 1881
Nhưng Võ Sỉ lại khẽ cười lắc đầu: “Tôi chỉ là một kẻ lang thang khắp nơi, là Võ Sỉ thì sao, không phải là Võ Sỉ thì thế nào? Không thể so sánh với thủ hộ Tây Cảnh đường đường chính chính như ông.”
Nhất thời, ánh mắt của Mục Lang trở nên lạnh lùng, làm sao ông ta lại không nhận ra Võ Si đang chế giêu mình chứ?
“Cho dù anh có phải là Võ Si hay không thì tôi chỉ muốn hỏi anh một câu, tại sao lại không gặp tôi?”
“Tại sao tôi phải gặp ông?”
Võ Sỉ hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ ông là nhân vật lớn gì sao? Ông hẹn gặp thì tôi phải tới gặp ngay lập tức à?”
Bùm!
Lời này vừa nói ra, đám người Tần Vũ ở bên ngoài khách sạn cũng tỏ vẻ không thể tin nổi.
Ngoài trừ kiêu ngạo thì không còn tính từ nào có thể hình dung được.
Tuy rằng Mục Lang đã bảo bọn họ rời đi, nhưng bọn họ cũng không đi xa, chỉ đứng chờ và quan sát ở cách đó không xa.
Cũng chỉ có Võ Sỉ mới có đủ can đảm và tự tin đáp trả như vậy.
Nếu như đổi thành bất kỳ một Si nào khác thì có lẽ Mục Lang đã tát đối phương rồi.
Dừng một chút, Võ Sỉ lại nói: ‘Nếu như Mục thủ hộ đặc biệt đến tìm tôi vì tôi đã trộm xếp hàng chào đón của ông thì tôi càng sẽ không gặp ông, chuyện này cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì.”
Sắc mặt của Mục Lang vô cùng khó coi, ông ta thật sự vì chuyện này mà tìm tới tận cửa.
Không ngờ Võ Sỉ lại không thèm tiếp đón mình, trong cơn nóng giận, ông ta đã làm đệ tử của Võ Sỉ bị thương nặng.
“Đúng lúc, tôi cũng có một chuyện muốn Mục thủ hộ giải thích.”
Võ Si thay đổi chủ đề và hỏi Mục Lang: “Đệ tử Chiến Thần của tôi là do ông làm bị thương?”
Khi câu chất vấn này vừa được thốt ra, ánh mắt Võ Sỉ trở nên lạnh lùng, ẩn chứa một luồng sát khí, nhìn chằm chằm Mục Lang.
Đôi mắt của Mục Lang nhất thời rét lạnh, cả người dường như sụp xuống một cách mạnh mẽ.
Bởi vì ông ta cảm nhận được một luồng khí tức cường đại đang chậm rãi dâng lên.
Mà trung tâm của luồng khí đó chính là Võ SI: Loại khí tức này cho dù là Mục Lang cũng cảm thấy có chút áp lực.
“Không sai, do tôi đả thương.”
Nhưng ông ta vẫn mỉm cười kiêu ngạo, nhìn chăm chăm Võ Sỉ và nói.
Ông ta là thủ hộ Tây Cảnh, là một trong những người mạnh nhất nước H, sao có thể tỏ ra yếu thế được?
Kết quả là làm như vậy càng khiến ánh mắt của Võ Si ngày càng âm trầm, một tia sát ý lạnh lùng chợt lóe lên rồi biến mất.
Thấy vậy, nụ cười trên mặt Mục Lang càng thêm ngạo nghề: “Đây là lỗi của anh, nếu như không phải anh quá kiêu căng không muốn gặp tôi thì sao người kia lại bị tôi đả thương chứ?”
Câu nói này quá phách lối, ngay cả ánh mắt của Võ Sỉ cũng trở nên rét lạnh.
“Ông thật sự cho rằng như vậy à?”
Võ Si nhìn Mục Lang, giọng nói vô cùng băng lãnh.
“Đương nhiên.”
Mục Lang thản nhiên nói: “Tôi là thủ hộ Tây Cảnh, tôi muốn gặp ai thì người nào dám không gặp? Ở Tây Cảnh, đó là tử tội!”