CHƯƠNG 633
Châu Mỹ Ngọc bỗng dưng tát mạnh một cái vào mặt của Lý Mộng Đình, dùng sức lớn tới mức trực tiếp khiến khóe miệng của cô ta chảy máu.
Ánh mắt của bà ta nhìn Lý Mộng Đình đầy oán độc, tức giận quát: “Tiện nhân không biết liêm sỉ, có biết hôm nay suýt nữa chọc cậu Văn không vui rồi không?”
Lý Mộng Đình tóc tai xõa tung ngồi sụp trên đất, không nhúc nhích, từng giọt máu tí tách nhỏ xuống.
Châu Mỹ Ngọc lại giống như không nhìn thấy, tiếp tục mắng chửi: “Nếu cậu Văn không cần mày, mày biết đối với nhà họ Lý và nhà họ Châu mà nói sẽ là tổn thất lớn cỡ nào không? Sau này còn dám làm ra loại chuyện hoang đường như này, không cần cậu Văn ra tay, tao tự mình đánh chết mà!”
Lý Mộng Đình vẫn ngồi sụp trên đất như mất hết hồn vía, chỉ dùng tay nhẹ nhàng lau máu ở khóe miệng, sau đó ngẩng đầu lên, nhìn Châu Mỹ Ngọc: “Hạnh phúc hôn nhân của con, đối với mẹ mà nói chỉ là công cụ để gia tộc cường thịnh sao?”
Lúc này, trong mắt cô ta không có sự van xin nữa, chỉ có sự bình tĩnh.
Dưới sự bình tĩnh, một sự điên cuồng đang lặng lẽ ngưng tụ.
Sắc mặt của Châu Mỹ Ngọc hơi thay đổi, nhìn đi chỗ khác, hỏi ngược lại: “Nếu không tao nuôi mày lớn như vậy để làm gì? Vốn trông mong tên phế vật đó có thể hầu hạ tốt cho Kim Thúy Như của nhà họ Kim, kết quả thì hay rồi, vậy mà chạy ngay trong đêm đại hôn của mình, phía mày tuyệt đối đừng xảy ra sai sót gì nữa!”
Lý Mộng Đình cười không tiếng, mỉm cười, ánh mắt lập tức trở nên điên cuồng.
“Trả đá cho con!”
Cô ta tức giận hét lên một tiếng, đẩy ngã Châu Mỹ Ngọc, sau đó đưa tay cướp Huyết Lục Tùng trong tay bà ta.
“Á — Con muốn làm gì?!”
Châu Mỹ Ngọc bị dọa giật mình, lập tức vừa sửng sốt vừa tức giận, muốn đẩy Lý Mộng Đình ra.
Nhưng Lý Mộng Đình đang phẫn nộ giống như một con báo cái, giật mạnh tóc của Châu Mỹ Ngọc, bỗng chốc giật được một mảng tóc xuống, làm Châu Mỹ Ngọc đau tới mức la oai oái, không ngừng lăn lộn.
Huyết Lục Tùng trong túi cũng theo đó mà rơi ra khỏi túi.
Lý Mộng Đình như có được chí bảo mà nhặt lấy Huyết Lục Tùng, sau đó bò dậy từ trên người Châu Mỹ Ngọc, thở hổn hển nhìn bà ta.
Châu Mỹ Ngọc còn nhếch nhác ngồi trên đất, mặt mày vô cùng phẫn nộ nhìn Lý Mộng Đình, tức đến mức nói chuyện cũng không mạch lạc.
“Mày… mày vậy mà dám đánh mẹ!”
“Xin lỗi mẹ, con chỉ là lấy lại thứ thuộc về con.”
Thần sắc của Lý Mộng Đình dịu đi một chút, vô cùng áy náy nói xin lỗi.
“Tao không có đứa con gái như mày!”
Châu Mỹ Ngọc lại lớn tiếng hét lên, ánh mắt oán độc nhìn Lý Mộng Đình: “Mày cút ra khỏi cái nhà này cho tao, đừng quay về nữa!”
“Làm sao vậy?”
Động tĩnh lớn như vậy, lập tức thu hút chú ý của người trên tầng của biệt thự, Lý Thiên Dương, Châu Mỹ Hòa, còn cả đám người Lý Xung lũ lượt đi xuống tầng.
Châu Mỹ Ngọc hằn học trừng mắt với Lý Mộng Đình, ,Lý Mộng Đình cắn chặt môi, hốc mắt đỏ hoe nói: “Mẹ, đây là mẹ ép con.”