CHƯƠNG 634
Châu Mỹ Ngọc vẫn đang tức giận, thấy người cũng đến rồi, vội vàng nói: “Mọi người tới đúng lúc, tới phân xử đi, là con gái, vậy mà dám đánh tôi. Tôi là kiếp trước gây nghiệp gì mà mắc phải cái đồ vô ơn này chứ!”
Nói xong, ngồi ở dưới đất giả bộ khóc rống lên.
“Con ra ngoài cho yên tĩnh.”
Lý Mộng Đình bỗng nhiên nói với giọng bình tĩnh, cũng không cầm ô, cứ như vậy chạy vào trong mưa.
Cùng lúc này, trong một căn biệt thự.
Văn Thái đang ngồi trên sô pha, nói chuyện với ba Văn Cung Hiển.
“Ba, nhân vật lớn sau lưng nhà họ Lý là ai, không tra được.” Anh ta trầm giọng nói.
Văn Cung Hiển thở dài, giọng nói rất tang thương: “Bây giờ nhà họ Văn chúng ta muốn mở rộng thị trường ở Thiên An, là càng thêm khó, đám người Hồ Hoàng Việt đó căn bản không cho công ty của nhà họ Văn chúng ta vào Thiên An.”
“Bọn họ hiếp người quá đáng!” Sắc mặt của Văn Thái vô cùng âm trầm, nói.
“Mau chóng tìm cho ra nhân vật lớn sau lưng nhà họ Lý là ai, như vậy nhà họ Văn mới có thể có khả năng lớn mạnh.”
“Vâng thưa ba.”
Văn Thái đang muốn cúp máy, bỗng nhiên Văn Cung Hiển lại nói: “Ba nhớ, em trai của con cũng đã đến Thiên An.”
“Nó à…”
Nhắc tới người này, Văn Thái cười hờ hững.
Văn Cung Hiển tổng cộng có hai người con trai, chỉ có điều, một người là con ruột, một người lại là đứa con mà vợ của Văn Cung Hiển sinh với người đàn ông bên ngoài.
Văn Thái là đứa con hoang đó, chỉ là biểu hiện quá mức xuất chúng, Văn Cung Hiển không thể không trọng dụng anh ta.
Còn con trai ruột đó của ông ta, bị Văn Thái đánh gãy chân, đuổi ra khỏi gia môn.
Văn Cung Hiển trầm giọng nói: “Tìm cơ hội dẫn Văn Đào về đi, nó chịu khổ đủ nhiều rồi.”
“Con biết rồi ba.”
Cúp máy, trong mắt Văn Thái vụt qua một tia sát cơ, nhưng vẫn căn dặn thủ hạ: “Tìm cho ra tung tích của Văn Đào.”
“Vâng.”
Thủ hạ hiệu suất cực nhanh, rất nhanh đã có kết quả.
“Cậu chủ, cậu chủ Văn Đào bây giờ ở một quán bar tên là “Hoàng Quan”.”
Văn Thái nheo mắt lại: “Tôi nhớ rồi, đó là quán bar do Đồng lão lục mở nhỉ?”
“Phải.”
Thủ hạ tiếp tục báo cáo: “Ngoài ra, vị hôn thê của anh, cô Lý Mộng Đình cũng ở Hoàng Quan.”
Nghe thấy lời này, Văn Thái lập tức đứng dậy, ly rượu vang trong tay cũng rắc một tiếng rơi ở trên sàn, ngã tan tành.
Ở một bên khác, Vương Nhất cũng nhận được tin tức Lý Mộng Đình bỏ nhà đi.
“Lãnh Nhan, lát nữa cô tới quán bar Hoàng Quan một chuyến, đừng để Mộng Đình xảy ra chuyện.” Anh trầm giọng nói.