Nguyên một ngày chỉ đi xách nước.
Cả ngày hôm sau lại gần như chỉ bổ củi.
Hôm sau nữa thì dọn dẹp phủ Quận chúa: từ quét lá, lau sàn, rồi cọ nhà vệ sinh.
Hôm nay lại đi xách nước.
Tư Duệ cảm nhận bản thân sắp chết đến nơi, xương cốt ở độ tuổi 27 biến thành tuổi 72, không còn chút khí lực nào hết.
Đây tất nhiên không phải nhiệm vụ của thị vệ, là Quận chúa kia cố ý hành hạ cô.
Cô hối hận? Tất nhiên! Giờ phút này Tư Duệ chỉ ước thời gian quay trở lại, ngừng cố chấp dính lên người vị Quận chúa nào đó, như vậy chắc chắn sẽ không phải khổ sở như này.
Không, nếu thời gian quay trở lại được, cô nhất định sẽ không đi cắm trại.
Cả đời sẽ không đi cắm trại!
"Lâm thị vệ, đừng nói ngươi chết rồi đấy nhé!?"
Uyển Dư thản nhiên nhìn người đang nằm ra giữa sân thở hổn hển, trên môi chính là ý cười thâm sâu giáo huấn.
Phúc hắc, nhất định là phúc hắc! Mỹ nhân cái gì chứ!?!?
Tư Duệ trừng mắt nhìn Uyển Dư, nhưng nghĩ lại cảnh những ngày qua bị "chỉnh", lập tức rùng mình, thu liễm toàn bộ sát ý.
"Không chết, Quận chúa chớ lo!" Tư Duệ đứng bật dậy, phủi phủi quần áo.
"Tất nhiên ta lo, ngươi mà chết là thì phải tuyển một thị vệ mới, rất mất thời gian!" Uyển Dư thản nhiên.
Cô ta còn tính cả chuyện tìm người mới lấp chỗ mình sao? Tư Duệ nghiến răng nghiến lợi, Còn lâu cô mới đuổi tôi đi được, còn lâu tôi mới chết! Có chết thì cũng phải có tên trên bài vị nhà cô!!!
"Yên tâm, ta sẽ bám dính lấy người cả đời.
Phu quân của người chỉ có thể là ta!" Tư Duệ tức đến điên người, hối hận giờ cũng không kịp nữa, nhất định là phải lao theo mũi tên đã bắn r4.
Uyển Dư hừ lạnh.
Nàng ghét việc thành thân không có tình yêu, người đối diện vốn không có tình cảm với nàng, trăm ngàn lần đều khẳng định sẽ thành Quận mã gia, điều này làm Uyển Dư ghét càng thêm ghét.
Vốn suy nghĩ "chỉnh" người này mấy hôm nay có phần nặng, nhưng Uyển Dư ân hận rồi, vẫn còn gan to quả quyết như vậy, tức là vẫn còn sức.
"Vậy sao? Vậy mau đi xách nước, ngươi còn hai mươi chum nữa.
Nếu không đủ thì ta sẽ đuổi ngươi đấy!" Uyển Dư lạnh tanh rời khỏi khu bếp.
Tư Duệ tái xanh mặt mũi, cô lại hối hận rồi, hết sức hối hận.
Rõ ràng tôi chỉ còn mười chum...!cô cố tình...
*-*-*-*-*
Hôm nay Uyển Dư quyết định xuống phố.
Nàng đúng là không ưa ồn ào, nhưng cũng không thể mãi ở trong phủ, như vậy rất dễ sinh bệnh, tinh thần cũng u uất.
Thường thì Uyển Dư sẽ đi cùng Tiểu Dĩnh.
Tiểu Dĩnh nhí nhảnh, thỉnh thoảng như chú chim líu lo bên tai, nàng không chán ghét, trái lại đỡ cô đơn, tâm tình cũng tốt hơn.
Có thể là Tiểu Dĩnh từ bé đã bên cạnh, nên nàng không cho rằng cô bé ồn ào.
Tiểu Dĩnh cũng không nói nhiều, chỉ đơn giản là tạo chút điểm nhấn – việc này khiến Uyển Dư hài lòng.
Chính là Tiểu Dĩnh tham ăn tục uống ở đâu, hôm nay lại đau bụng, không có sức rời khỏi giường.
Việc Uyển Dư lên kế hoạch không vì vậy mà có khả năng rời lại.
Nàng sẽ đi một mình – vốn là vậy, nhưng ra đến đại môn liền thấy có gì đó bất ổn.
Ban đầu nghe tiếng rầm rầm của bước chân Uyển Dư có phần hoảng, xoay người nhìn thấy một thân bạch y mờ dần rồi tỏ, gương mặt nam nhân như hoạ mà quen mắt rất nhanh đã rõ ràng trước mặt nàng.
Uyển Dư nhíu mi mắt: "Ngươi ra đây làm gì?"
Tư Duệ cười như ma như quỷ, thở hộc hộc một lúc rồi mới mở lời: "Hà hà hà, xem người kìa.
Ta là thị vệ của người, đương nhiên là theo sau bảo vệ người rồi! Người muốn rời phủ sao? Có ta!" Tư Duệ đắc ý lắm, không phải bổ củi, lại có thời gian ở riêng với Uyển Dư, đây chính là "tín hiệu vũ trụ" cô gửi đi và được đáp lại.
"Ta không cần ngươi theo!" Uyển Dư nhàn nhạt một câu rồi xoay người rời đi, là hướng về phố.
Quên mất hắn là thị vệ, mấy ngày nay còn nghĩ là gia nhân!
Đương nhiên Tư Duệ không vì một câu này mà ở lại.
Cô lẽo đẽo đi ngay sau Uyển Dư, gương mặt rõ ràng rất vui vẻ.
Đang đau khổ cùng cực thì có cớ được đi dạo phố, có điên tôi mới từ bỏ cái phao này!
"Quận chúa, người thích đi dạo phố sao? Có thích ăn gì không? Xung quanh đây nhiều đồ, có thích mua gì không? Hay là đi xem diễn kịch? Người có thích diễn kịch không?"
Đây không phải chú chim bé nhỏ líu lo Tiểu Dĩnh, đây là con vẹt lắm mồm Lâm Tư Duệ.
Uyển Dư biết dung túng cho người này sẽ mang lại hậu quả.
Nàng nhức đầu đến mức chỉ hận không thể một đao chém chết kẻ kia ngay tại đây.
Hình tượng ôn nhu nàng hướng tới, một mực bị Tư Duệ làm cho hỏng bét.
"Lâm thị vệ, ta nghĩ ta đã nói với ngươi ít nhất hai lần, ta không thích ồn ào!" Uyển Dư dừng bước, thanh âm tuy nhẹ nhàng nhưng mang hàn ý truyền ra sau lớp vải mỏng che mặt.
Tư Duệ ngạc nhiên tròn mắt, cô không vì thế mà sợ, trái lại còn thản nhiên vô cùng.
Và chính cái thản nhiên này của Tư Duệ khiến cho Uyển Dư mới là người phải kinh ngạc.
"Ta nói ta sẽ thành Quận mã gia.
Nếu ta không biết sở thích của cô, sao ta có thể tán tỉnh cô?"
T-Tán tỉnh?
Làm gì có nam nhân nào thản nhiên nói thẳng những thứ này ra với một nữ tử chứ? Uyển Dư tự hỏi chẳng lẽ Tư Duệ này đúng là không biết ngại là gì hay sao? Còn khiến nàng phải ngại thay hắn.
Tai Uyển Dư có hơi nóng, nhưng tuyệt đối không phải vì rung động.
Tán tỉnh tán tỉnh tán tỉnh.
Không có tình cảm nhưng liên tục nói muốn thành Quận mã gia với nàng, nghĩ nàng là người dễ dãi? Có phải là đang khi dễ ta hay không?
"Ngươi không có khả năng làm Quận mã gia, ta sẽ không thành thân với ngươi!" Uyển Dư lạnh lùng buông một câu.
"Cô quyết định được việc đó sao?"
Tư Duệ ánh mắt phi thường quyết liệt.
Cô chậm rãi tiến thêm một bước chân nữa về phía nữ nhân trước mặt, đôi mày như muốn dính lại vào nhau.
Uyển Dư cảm nhận được ngọn lửa nóng phát ra từ Tư Duệ.
Người này lúc nào cũng hấp tấp nóng nảy, nhưng đến tận hôm nay nàng mới nhận ra thêm một điểm nữa từ Tư Duệ: rất nghiêm túc với mục tiêu đã đề ra.
Lì lợm này của Tư Duệ chính là đặt lên người nàng.
Nanh nhọn của thú săn mồi cũng là muốn găm vào cổ nàng.
Nhất định không nhả dễ dàng.
"Cô muốn ta ngừng lại, vậy thì cô cứ lấy một lý do nào mà đem ta xử trảm đi! Chứ nếu Lâm Tư Duệ này còn sống, dù là một hơi thở cuối cùng cũng sẽ đeo bám cô!" Tôi không còn gì để mất nữa, mặc xác cô!
"Ngươi không có tình cảm, vẫn cố chấp muốn thành thân!? Việc làm rể phủ Vương gia quan trọng đến vậy sao?" Uyển Dư nhướn mày, không ngần ngại mà vạch trần đối phương.
Phải, rất quan trọng!!!
"Ta có tình cảm mà..." Tư Duệ đảo mắt nhìn trời nhìn mây, cái l0t trần kia làm cô không biết nói thêm câu nào nữa.
Đúng là mặt dày vô lại!
Uyển Dư ngán ngẩm, xoay người thong dong bước về gian đồ trang sức gần nhất.
"Tiểu thư, ta mua cho người nhé!" Tư Duệ coi như là cuộc đối thoại nãy giờ là giấc mơ, là nháp.
Trơ trẽn lần nữa tỏ vẻ quan tâm tới nàng.
Nếu ngươi đã có gan coi ta là vật khiến ngươi đổi đời...!
"Cái này cũng rất đẹp, tiểu thư, ta mua cho người nga!"
Thì ngươi cũng nên có gan mà chấp nhận trừng phạt của ta!
"Chà chà, người đúng là mỹ nhân, cái gì ta cũng thấy hợp hết!"
Ta hết hứng thú đùa để vui rồi!
Nhan Uyển Dư ta thật sự đã bị Lâm Tư Duệ ngươi chọc giận!
Cả ba người các ngươi đã chọc giận Tam đại giai nhân Hoa Thanh quốc, các ngươi nghĩ các ngươi sẽ mãi ung dung như vậy được sao?
Sẽ phải trả giá rất lớn đấy, Tam-tài-đại-phú!
*-*-*-*-*
Bân Bân há miệng, không thể tin được sau bao lâu nỗ lực, cuối cùng Minh Viễn cũng chấp nhận việc ngồi cùng thưởng trà với anh.
Người xưa nói không sai, suối chảy đá mòn, anh kiên trì đến vậy sau cùng cũng đạt chút thành tựu, nhất định là phải nắm bắt.
"D-D-Dương tiểu thư, thật t-t-tốt khi người có thể cùng ta thưởng trà, hàn huyên tâm sự!" Người xưa tán tỉnh nhau như vậy đúng không? Mở lời như vậy hợp lý chưa? Sao mình lại nói lắp? Bình tĩnh nào Lâm Bân Bân! Sắp thành con rể Dương gia tới nơi rồi!!! Lâm Bân Bân trấn an bản thân cao độ.
Minh Viễn chưa đáp vội.
Thực ra nàng không đồng tình với mưu sách này của Uyển Dư.
Minh Viễn nghĩ, dây dưa với hạng người sở khanh này sẽ khiến nàng ngứa ngáy khó chịu vô cùng.
Chỉ vì có thêm một Tuyết Y quá nhanh đồng ý với loại chuyện này thì nàng cũng miễn cưỡng theo đúng chiến lược Uyển Dư vạch ra.
Xem chừng có nàng trong việc trả thù này là cần thiết.
Mà loại kế này của Uyển Dư sẽ như con dao hai lưỡi.
Nếu các nàng không thích ba người này, mà ba bọn hắn quy phục các nàng – đương nhiên các nàng thắng.
Nhưng nếu chuyện ngược lại xảy ra thì sao?
À, không thể có chuyện ngược lại được!
Minh Viễn nhìn nụ cười của Bân Bân thì được một trận nổi gai ốc.
Gương mặt người đối diện hết sức bi3n thái lại tà dâm, không thể có chuyện nàng sẽ phải lòng được hắn.
Nếu vậy kết cục sẽ chỉ có một.
Những kẻ này phải quỳ gối trước các nàng vì dám coi các nàng là mỏ vàng.
Chém đầu hãy còn nhẹ, với hạng người này phải ăn miếng trả miếng, gậy ông đập lưng ông.
Hừm, Uyển Uyển, giờ ta mới có thể hoàn toàn đồng thuận với mưu lược này của ngươi!
Quốc Thành tròn xoe mắt.
Không ngờ có ngày cậu cũng được diện kiến Công chúa, lại còn được người đích thân đề cử đi theo hầu hạ.
Vốn là không có lý, nhưng Tuyết Y lại biến thành hết sức hợp tình.
Nàng ta ngon ngọt khen ngợi tài nghệ y thuật của Quốc Thành, sau đó nói dạo này cơ thể hết sức mệt mỏi, cần thái y túc trực thường xuyên.
Nghiễm nhiên vì vậy mà Quốc Thành ở gần với Công chúa hơn bao giờ hết, ở cạnh Công chúa lâu hơn bao giờ hết.
Quốc Thành là kiểu người rất dễ xúc động.
Ánh mắt khinh bỉ cậu ngày hôm đó từ hai người bạn thân, giờ cậu cũng có thể vỗ ngực đầy tự hào: ông đây đã được Công chúa "nhìn trúng", các người cứ chờ đi, ngày tôi làm Phò mã không còn xa đâu!
Tới đây thì xúc động triệt để, nước mắt tùm lum.
Quốc Thành ngay ngắn quỳ xuống, đổ rạp người lạy Tuyết Y một lạy khiến nàng lập tức đen mặt lại.
Tên điên...!lại lạy sao? Tại sao???
Lại khóc sao??? Tại sao???
Tại sao????????
"Huhuhuhuhu....!Cảm ơn Công chúa, thần không biết phải bày tỏ sự biết ơn này ra sao...!Hức...!Thần xin lạy người một lạy....Huhuhuhu..."
Cái đồ điên khốn kiếp! Nhìn bộ dạng ngươi kìa, cả dáng lạy đó nữa!!! Ngươi là âm mưu trù ta chết sớm???
Uyển Uyển tỷ, ta không biết chịu được bao ngày nữa đâu...!Ta cũng sắp phát điên giống hắn rồi.....