Vậy là cũng có ngày Uyển Dư trả lời hết các câu hỏi của Tư Duệ.
Tư Duệ không phải mang gương mặt cảm kích, cô chính là tự phục bản thân mình.
Cô không ngờ lời nói láo ngày hôm đó cũng khiến cho Uyển Dư tin là cô thích nàng thật, như vậy không phải là đang "bật đèn xanh" với cô hay sao? Với loại chuyện như vậy quả là kỳ tích.
Tư Duệ tự cho là khẩu vị của Uyển Dư cuối cùng cũng giống con người, nhất định đã bị cô làm cho xiêu lòng, vậy thì việc sau này trở thành Quận mã gia không phải là dị như phản chưởng hay sao (*Dễ như trở bàn tay*)??? – Tư Duệ tự mãn.
Uyển Dư hiểu được ánh mắt cười của Tư Duệ là có ý gì, trong lòng nổi lên một trận tức, mà nhất định nàng ghì xuống, không thể phát tác ra bên ngoài.
Vẫn hết sức ôn nhu:
"Lâm thị vệ, kêu ngươi làm nhiều việc của gia nhân như vậy, ngươi có bất mãn không?"
Vẫn là bị điều đi làm đủ việc, nhưng khác với những ngày trước, từ sau lần "tỏ tình" với Uyển Dư, mọi việc chân tay này Tư Duệ đều cảm thấy không còn để bụng nữa.
Ngược lại còn chuyên tâm hết sức.
"Không hề! Nếu là việc Quận chúa muốn làm, ta đều rất lấy làm vinh dự! Nước người tắm do ta múc, củi lửa nấu ăn cho người cũng do ta bổ, nhà cửa nhà xí sân vườn của người đều do ta dọn!!! Vì người nên ta có thể làm tất cả mà không nề hà khó nhọc!!!"
Tư Duệ cười trong lòng, lời này chắc chắn lại ghi điểm!!!
Uyển Dư dè bỉu trong nội tâm: Hoa ngôn xảo ngữ, nhìn mặt ngươi xem, đúng là vô lại!
"Ta thực ra không cố ý để mấy việc này cho Lâm thị vệ làm!"
Uyển Dư giả nhăn mày, hàm ý có điều khó nói.
Nàng diễn bộ dạng nâng lên hạ xuống, sau cùng cũng chạm tới sự tò mò của Tư Duệ.
"Quận chúa có điều gì phiền não sao?" Tư Duệ tiến tới, làm như rất quan tâm.
"Không, chỉ là ta thấy rất áy náy với ngươi!" Uyển Dư nâng tay tóm sống mũi tinh xảo, thở dài một tiếng.
"Áy náy với ta?" Tư Duệ sốt ruột.
"Thì, Lâm thị vệ bị ngoại nhân đồn đoán là tiểu bạch kiểm.
Ngươi là nam nhân đẹp đẽ như vậy lại có kẻ ác miệng như thế...!làm ta khá khó chịu..."
"Tiểu bạch kiểm?" Ta là phụ nữ, đương nhiên sẽ bị hiểu lầm! Tư Duệ dịu đi phần sốt ruột, giờ mới đến khúc mắc quan trọng: "Nhưng như vậy thì sao?"
Hắn có phải nam nhân không vậy? Bị nói là tiểu bạch kiểm vẫn thản nhiên? Uyển Dư trong ánh mắt có nét kinh ngạc.
"Nên ta là muốn giúp ngươi luyện tập một chút, việc sai ngươi làm việc của gia nô như vậy khiến ta không vui, nhưng ta càng giận hơn nếu người ngoài đồn đoán không hay về Lâm thị vệ!" Uyển Dư buồn bã muộn phiền.
T-Trúng rồi, nhất định là đã "nhìn trúng" mình!!!
Hoá ra đó là lý do sao???
Tuyệt vời!!!
Tư Duệ quay mặt cố nhịn cười, mình là đang được khen ngợi nhan sắc, cũng được cô ấy quan tâm? Gì chứ, còn giận khi mình bị nói xấu, xem ra mình thành công rồi! Lão Bân, Thành, chúng ta sắp được về nhà rồi!!!
"Quận chúa!"
Tư Duệ nén lại hết cảm xúc, chỉ thể hiện nghiêm túc đối diện với Uyển Dư: "Người đừng lo, ta hiểu tấm lòng của người rồi! Chỉ cần biết người quan tâm ta như vậy, ta rất vui!"
Tài thật, hắn thậm chí còn không nghi ngờ điều gì! Uyển Dư phi thường kinh ngạc.
"Lâm thị vệ không giận ta!?" Uyển Dư long lanh đôi mắt phượng, có mang chút ướt át thâm tình nhiều ẩn ý.
Với nét mặt này không nam nhân nào không bị thu hút đến đỏ mặt.
Là với nam nhân, còn Tư Duệ lại là một phụ nữ.
Hơn nữa Tư Duệ còn thuộc loại phụ nữ rất đơn giản, không sâu xa nổi.
"Đương nhiên không giận!" Tư Duệ thản nhiên lắc đầu.
Uyển Dư thấy gương mặt không chút cảm xúc yêu thích hay chiêm ngưỡng mình từ đối phương thì quả quyết là nghiến răng nhịn lấy cơn tức.
Nàng diễn đến vậy, quả thực là vẫn không cảm thấy rung động nàng.
Không rung động lòng tốt thì thôi, còn không cả rung động với nhan sắc.
Có phải là đang chê nàng xấu xí hay không?
Khẩu vị của ngươi mới là có vấn đề!"
"Vậy..."
"Nhưng mà thực sự ta đã làm việc không phải của thị vệ một thời gian khá dài..." Tư Duệ tóm cằm, lên tiếng như vậy đồng nghĩa với việc không nghe được lời dang dở của Uyển Dư.
Uyển Dư khẽ nhíu mi mắt, không biết là nam nhân kia đang tính toán cái gì.
"Sao vậy Lâm thị vệ?" Hắn rất nghiêm túc, hay là ta lộ rồi? Uyển Dư sốt ruột.
"Quận chúa, nếu người thực lòng quan tâm ta, thì người thêm tiền công cho ta tháng này được không? Ta nghĩ là cũng phải ba mươi lượng, tầm đó là đủ!" Tư Duệ nở nụ cười, nhìn ra sao cũng vô cùng hèn hạ.
"......!?!!??!?" Đã nói là nghĩ cho hắn, mà hắn vẫn tính toán vào tiền công hay sao???
Cái gì mà "Vì người nên ta có thể làm tất cả mà không nề hà khó nhọc" chứ!?!?
Điên mất thôi!!!
Ta sẽ giết ngươi, tên khốn vô lại!!!
Uyển Dư mặt hoá thành than, không tin nổi những điều mới nghe được.
*-*-*-*-*
"Uyển Uyển tỷ, ta thực sự không chịu nổi nữa rồi.
Tên Lâm Quốc Thành đó chính xác là tên điên.
Mỗi khi ta làm gì quan tâm hắn, hắn đều khóc lóc quỳ lạy ta đến nửa buổi.
Chưa hết, hắn thậm chí còn kêu nha hoàn không dọn nhà xí vội mỗi khi ta đại tiện xong, hắn nhất định là phải vào đấy nhìn đã, rồi mới cho nô tỳ dọn dẹp!" Tuyết Y khấp bất thành thanh (*Khóc không ra tiếng), trực tiếp kể lể sự tình những ngày qua.
"Công chúa vẫn còn chút thể diện.
Với Lâm Tư Duệ, hăng hái quá mức, việc gì cũng làm.
Miệng nói là muốn ta vui, nhưng làm xong liền cộng thêm một đoạn tiền công vào cuối tháng.
Hắn cộng không thiếu một xu.
Không những thế, hắn còn vơ yếm của ta đi giặt, giặt xong thản nhiên khoe khoang là giặt sạch được vết bẩn khó trên yếm trước mặt ta và rất nhiều nô tỳ!" Uyển Dư thở dài ngán ngẩm, cảm thấy thực sự quá đỗi nhục nhã.
"Ha...!Ha...Ha..."
Nụ cười của Minh Viễn cất lên, hai mỹ nhân bên cạnh được một phen rùng mình, lập tức đánh mặt sang.
Minh Viễn như ma như quỷ, biểu tình nếu đang cầm kiếm trong tay, có khả năng nàng ta sẽ không ngần ngại mà đi tìm Lâm Bân Bân chém chết.
Còn nếu không thể chém chết hắn, nàng ta sẽ cắn lưỡi mà chết.
Chỉ một người duy nhất được sống mà thôi, không hắn thì nàng ta, không nàng ta thì là hắn.
Băng sơn mỹ nhân đã cười, lại là nụ cười quỷ dị, dù có thân thiết như tỷ muội thì Uyển Dư cùng Tuyết Y cũng tự giác ngồi ra xa nàng ta một đoạn.
"Ta vô tình liếc nhìn mấy thị vệ luyện kiếm, chưa được nửa khắc thì lọt vào mắt tên Lâm Bân Bân.
Hôm sau hắn bắt đầu luyện kiếm, hôm sau nữa cố ý khoe khoang trước mặt ta, kết quả là suýt lấy của ta một mạng.
Ta đi ngang qua khuôn viên, buột miệng chê cây không tốt, một lúc sau đã thấy hắn ôm thùng phân chạy tới, kết quả sao? Đổ cả đống thối hoắc đó vào người ta! Nguyên một thùng phân, ha...ha...ha...!ta tắm mười lần vẫn còn cảm thấy hôi thối!"
Uyển Dư cùng Tuyết Y nâng tay che cánh mũi, thực sự đối với loại chuyện này là quá sức với Minh Viễn.
Sỉ nhục tuyệt đối, không ai từng trải qua.
Đối với ba người, Minh Viễn là thảm nhất, không ai muốn kể khổ với nàng nữa.
"Uyển Uyển, ta không làm nữa.
Một tuần qua là địa ngục, những chuyện kể ra là chuyện lớn, không bao gồm các chuyện nhỏ khác!" Minh Viễn chịu thua, đối phương không thích nàng, rõ ràng mắt hắn mù, nhưng cũng không để cho nàng sống yên ổn, liên tục áp bức sự sống của nàng.
"Ta cũng không làm nữa! Ta không chịu được khi tên Lâm Quốc Thành cứ lải nhải về việc ta đại tiện ra sao trong bữa ăn trước mặt các thái giám!" Tuyết Y có tự tôn của một Công chúa, có là hình tượng vui vẻ trong sáng thì cũng vì Quốc Thành mà không thể cười nổi.
Một tuần qua ăn cũng không ngon thậm chí là hao tổn cân nặng vì lúc nào cũng nghe hắn miêu tả "thứ đó" bên tai, nàng phát buồn nôn vì chính "sản phẩm" của mình.
Uyển Dư không phản đối.
Nhưng chắc chắn các nàng tự ngầm định là không đuổi ba kẻ kia đi.
Ba nàng chỉ là không thể tiếp tục mưu lược "câu dẫn" của Uyển Dư, chứ cũng không có ý định bỏ qua chuyện này quá dễ dàng.
Chém đầu sao? Đấy chính là hạ sách, cũng mới chính là dễ dàng bỏ qua chuyện này.
Thù cũ hận mới, Tam đại giai nhân Hoa Thanh xứ nhất định không thể không trả.
"Lâm Tư Duệ, Lâm Bân Bân, Lâm Quốc Thành đều có một điểm chung!" Uyển Dư bắt đầu chiến lược phục thù thứ hai.
"Bọn họ muốn làm "Chạn Vương"!" Tuyết Y bổ sung.
"Sâu xa hơn thì ba kẻ đó đang cần tiền! Bọn họ khá có tài, cuộc sống bên ngoài có chút tiếng tăm như vậy, chỉ cần một đoạn thời gian nữa là sẽ được tiến cử vào vài chức vụ.
Nhưng họ lại không chờ đợi, tự nhiên tiến cung, rất đáng ngờ, cũng có phần ngu ngốc!" Minh Viễn cũng hiểu ý tứ của Uyển Dư, phân tích thêm một đoạn.
"Ta không biết nguyên nhân, nhưng nếu nhìn hết cục diện, sẽ thấy là họ đang gấp gáp.
Đặc biệt là Lâm Tư Duệ!" Uyển Dư ra dấu, hai mỹ nhân còn lại hiểu ý, chụm đầu về phía nàng.
"Sắp tới ngày trả công, chúng ta sẽ dùng một chút mưu để họ không thể nhận số ngân lượng vốn dĩ thuộc về họ, thay vì oán giận chúng ta, họ sẽ oán hận chính mình.
Và khi họ tuyệt vọng, chính tam đại giai nhân Hoa Thanh xứ này sẽ dang tay với họ!!!"
Uyển Dư hiện nét cười quỷ dị, Minh Viễn và Tuyết Y đồng thời có cùng một suy nghĩ: Tam-tài-đại-phú, Uyển Uyển mà dùng đến thủ đoạn là các ngươi xong với chúng ta rồi!!!
*-*-*-*-*
"Ơ..."
"Hơ..."
"Ủa???"
Lâm Tư Duệ, Lâm Bân Bân, Lâm Quốc Thành nhìn thấy nhau, kinh ngạc được ba giây, sau đó nức nở ôm chầm lấy nhau, xoay một vòng tròn.
"Oa~ Lão Bân, Duệ, không thể ngờ chúng ta lại được đi dã ngoại chung với nhau!!!" - Quốc Thành.
"Phải phải, thật tình cờ! Lão Bân, Thành, tôi vui lắm!" - Tư Duệ.
"Hahaha chúng ta đúng là kiếp trước hay kiếp này đều dành cho nhau!!! Duệ, Thành tôi yêu hai cậu rất nhiều hahaha!!!" - Bân Bân.
Trước diễn biến này, Tam đại giai nhân Hoa Thanh xứ đồng thời hừ lạnh.
Trong đầu họ có chung một suy nghĩ, mà nghĩ gì thì chỉ mình họ biết mà thôi.
"Vốn bọn ta muốn đi riêng với nhau, nhưng vì chúng ta cũng cần một người bảo hộ, một người đánh ngựa, một y sinh đi cùng phòng trường hợp cấp bách.
Là vậy nên cho ba ngươi đi cùng.
Cũng không nên có quá nhiều người theo hầu hạ!" Uyên Dư nhàn nhạt giải thích.
Nói dối, rõ ràng là cô muốn tôi đi cùng vì đã nhìn trúng tôi~~~ Tư Duệ cười gian manh hướng Uyển Dư.
Uyển Dư: Ta không hề thích ngươi, đừng nhìn sang đây như thể hiểu ý đồ ta lắm!!!
"Ta đề xuất ngươi vì trong thái y viện chỉ còn mình ngươi!" Lời này là Tuyết Y hướng Quốc Thành.
Nói dối, rõ ràng vì ta quan tâm đến từng chân tơ kẽ tóc nên người cảm động phải không Công chúa~~~ Quốc Thành sụt sịt xúc động.
Tuyết Y: Ta không hề biết ơn việc ngươi chăm lo cho vấn đề đại tiện của ta, đừng nhìn sang đây như thể ta cảm động về việc đó nên mới mang ngươi theo ngày hôm nay!!! VÀ ĐỪNG CÓ KHÓC RỒI LẠY TA Ở ĐÂY ĐẤY TÊN ĐIÊN!!!
"....."
Minh Viễn vốn không định nói câu nào, nhưng ánh mắt Lâm Bân Bân hướng nàng, như là mong chờ một câu nào đó giống hai người kia, bất đắc dĩ vì không muốn hỏng mưu lược mà đành phải cố kiết thêm một câu cho "công bằng".
"Vì ngươi là một trong Tam-tài-đại-phú!" Minh Viễn nói xong liền khẽ nhíu mi mắt.
Vô cùng khó chịu.
Hự, nàng "sủng" ta đến mức sợ ta buồn chán vì hai người bạn thân được đi dã ngoại mà ta phải ở nhà??? Đúng là nàng đã phải lòng ta rồi sao Dương tiểu thư??? Bởi vậy nên thùng phân đó...!kể cả chuyện hôm đó cũng không làm nàng khó chịu!!! Ta cảm động quá, thực sự cảm động!!! Bân Bân mím môi, trong lòng gào thét bằng rất nhiều thứ tiếng...
Minh Viễn: Ta căm thù ngươi đến xương tuỷ, khi xong xuôi mọi thứ ta sẽ chôn ngươi ở hố phân nào đó cho ngươi thối hoắc đến cả Diêm Vương cũng không đón ngươi xuống đó được!!!
Một bên ba người vui vẻ cảm động,
Một bên ba người lửa hận ngút trời, mặt đen kịt vì tức giận....