Chẳng Màng

Chương 73

Rõ ràng là đã mở cửa sổ rồi mà Triệu Tiểu Đoạt vẫn cảm thấy nóng. Cậu nhìn chằm chằm Hàn Chương.

Hàn Chương nghiêng đầu nhìn cậu, hỏi: “Nhìn cái gì?”

Triệu Tiểu Đoạt lúc này mới phát hiện hai má Hàn Chương ửng đỏ, mồ hôi ướt trán.

Bất giác, cậu cảm thấy mặt mình nóng lên, giơ tay lên xoa. Cậu hỏi: “Anh, anh nóng à?”

“Mẹ kiếp.” Hàn Chương nhìn dáng vẻ ngây thơ của Triệu Tiểu Đoạt mà chửi thề một câu: “Đám vô liêm sỉ kia còn dám bỏ thuốc vào đồ ăn thức uống, không sợ mệt thân hay sao!”

Triệu Tiểu Đoạt sửng sốt: “… Thuốc gì cơ?”

Mặt Hàn Chương không biến sắc: “Thuốc độc.”

Triệu Tiểu Đoạt thay đổi sắc mặt, nắm lấy chuôi đao: “Anh trúng độc ư?”

“…” Hàn Chương đá khẽ cậu một cái, nói vẻ chịu trận: “Một chút thuốc kích d*c mà thôi.”

Gã nhíu mày nhìn Triệu Tiểu Đoạt: “Cậu không thấy có gì khó chịu à?”

Triệu Tiểu Đoạt rụt chân lại, lẩm bẩm: “Thì… hơi nóng…”

Hàn Chương im lặng.

Những thứ như thuốc kích d*c thì Triệu Tiểu Đoạt không hiểu lắm, chỉ nhìn thứ bên dưới của Hàn Chương ngày càng cương lên. Trên mặt gã vốn vẫn luôn cười nhưng hiện giờ đôi môi mím chặt, mặt mày u ám.

Triệu Tiểu Đoạt hỏi: “Anh, anh khó chịu lắm à?”

Hàn Chương không nhìn Triệu Tiểu Đoạt, lơ đãng mà “Ờ” một tiếng.

Triệu Tiểu Đoạt trợn mắt hỏi: “Vậy làm sao bây giờ?”

Hàn Chương liếc cậu một cái, khóe môi giật giật: “Tìm đàn ông hoặc đàn bà cho anh.”

Triệu Tiểu Đoạt ngẩn người: “Không phải ở chỗ đó… chỗ vừa rồi cũng có sao?”

“Người của bọn họ mà cậu dám dùng sao?”

Triệu Tiểu Đoạt rầu rĩ hỏi: “Vậy làm sao bây giờ”

Hàn Chương đáp: “Kệ nó.”

Triệu Tiểu Đoạt: “À.”

Chẳng mấy chốc, hai người đã đến dinh thự ở tạm. Hàn Chương là đặc sứ, bên trong dinh thự đều là người một nhà cả.

Đêm tháng tám đầy gió nhưng toàn thân hai người đầm đìa mồ hôi, khô nóng không chịu được. Xung quanh không còn người ngoài, Hàn Chương đi đến bên cạnh giếng, xối thẳng thùng nước lạnh lên người. Dòng nước mát lạnh xua tan phần nào oi bức.

Triệu Tiểu Đoạt học theo, cũng làm người mình ướt nhẹp.

Hàn Chương nhìn Triệu Tiểu Đoạt ướt như chuột lột, thầm nghĩ, thằng nhóc này đúng là vướng chân vướng tay.

Dù sao gã cũng là con cháu thế gia, làm sao mà thiếu người bên gối được, thế mà bây giờ lại dùng đến nước lạnh dập lửa.

Nhưng Triệu Tiểu Đoạt đi theo gã, làm sao mà bỏ cậu lại được. Thằng nhóc này ngay cả ôm đào cũng cứng ngắc như thế kia, đúng là một tờ giấy trắng. Chẳng hiểu sao khi nghĩ như thế trong lòng gã ngứa ngáy, lại có một chút tâm tư đen tối.

Gã nhìn chằm chằm Triệu Tiểu Đoạt. Triệu Tiểu Đoạt lau mặt, thấy người Hàn Chương ướt đẫm cũng phì cười: “Anh, trông anh chật vật gớm.”

Hàn Chương véo má cậu: “Buồn cười à?”

Triệu Tiểu Đoạt vội vàng mím môi lại, lắc đầu: “Không buồn cười.”

Hàn Chương véo véo quai hàm cậu, đến lúc Triệu Tiểu Đoạt kêu đau mới thu tay lại, ngồi xuống bên cạnh giếng. Triệu Tiểu Đoạt cũng không nói nữa, chỉ ôm thanh đao rộng bằng ba ngón tay. Trên mặt đất đọng nước, ánh trăng lấp lánh, lại bị thuốc kích d*c ảnh hưởng, trong đầu lại nhớ đến những cơ thể trắng mịn, hình ảnh những lão thái giám đùa giỡn với người lúc nãy, môi lưỡi d@y dưa khi uống rượu, phóng túng vô cùng. Hô hấp cậu dồn dập, cúi đầu gọi: “Anh.”

Hàn Chương: “Hử?”

“… Sao bọn họ phải làm chuyện đó?” Triệu Tiểu Đoạt hoang mang hỏi: “Chuyện giữa đàn ông và đàn bà, đàn ông và đàn ông…”

Hàn Chương bỗng ngẩn người ra, nhất thời không biết trả lời thế nào.

Triệu Tiểu Đoạt hỏi tiếp: “Ngủ cùng nhau là xong rồi, sao phải ôm nhau, hôn nhau.”

Hàn Chương khéo mồm khéo miệng, uốn ba tấc lưỡi, giờ nghe những lời ngây thơ dại khờ của Triệu Tiểu Đoạt lại chỉ thấy khô nóng, ngọn lửa khó khăn lắm mới dập được lại bùng lên.

Gã trả lời: “Ở đâu mà nhiều sao như thế.”

“Muốn người à?” Hàn Chương đứng lên, nhìn Triệu Tiểu Đoạt từ trên cao xuống. Triệu Tiểu Đoạt ngẩng lên, nhìn gã hỏi: “… Muốn người nào?”

Hàn Chương không tỏ vẻ gì: “Muốn đàn ông hay đàn bà, để làm chuyện kia.”

Triệu Tiểu Đoạt ngẩn người, hai má ửng đỏ. Đột nhiên, cậu dừng ở nửa người dưới của Hàn Chương, nơi đó gồ lên, ánh mắt mơ màng.

Hàn Chương thấy Triệu Tiểu Đoạt nhìn chằm chằm nửa người dưới của mình không hiểu sao lại càng cư0ng cứng, trong lòng nóng lên, bóp cằm cậu, nhìn thẳng vào đôi mắt kia, giọng nói nặng nề: “Tiểu Đoạt nhà ta không phải hoạn quan sao?”

Gã như đang hỏi Triệu Tiểu Đoạt mà cũng như tự hỏi: “Hoạn quan cũng có tình d*c ư?”
Bình Luận (0)
Comment