Chẳng Màng

Chương 74

Tình d*c thì Triệu Tiểu Đoạt không hiểu nhưng cậu hỏi nhỏ: “Hoạn quan thì làm sao?”

Triệu Tiểu Đoạt năm nay mười bảy tuổi.

Năm mười bốn tuổi ấy cậu vào cung tịnh thân, trở thành một hoạn quan nho nhỏ. Triệu Tiểu Đoạt chịu một đao mà suýt cướp đi nửa cái mạng của cậu, mất đi thứ bên dưới, mới đầu cũng đau khổ nhưng cậu như ngọn cỏ kiên cường, nghỉ ngơi mấy ngày rồi cũng mơ màng mà lớn lên tiếp.

Dù sao thì cũng phải sống sót.

Triệu Tiểu Đoạt không biết mình kém với người khác chỗ nào. Nhìn cha nuôi cậu kìa, cũng là một hoạn quan, nhưng vẫn là một nhân vật nổi danh, lợi hại.

Còn những lời nhục mạ sau lưng Triệu Tiểu Đoạt không thèm để ý.

Hàn Chương nhìn đôi má cậu đỏ lên, mắt long lanh ướt át, lại có vẻ không phục, cổ họng gã giật giật nhưng rồi cũng không nói gì. Triệu Tiểu Đoạt vẫn luôn vậy, rõ ràng là một hoạn quan, xuất thân tầm thường mà tâm tính lại đơn giản, thuần khiết khiến Hàn Chương hâm mộ và ghen tị một cách kỳ lạ.

Triệu Tiểu Đoạt chớp mắt nhìn Hàn Chương, hỏi: “Anh, sao anh lại đứng dậy?”

Hàn Chương lau đi những giọt nước từ tóc mai cậu rơi xuống, nói nhỏ: “Không phải Tiểu Đoạt muốn biết tại sao họ lại làm những chuyện đó sao?”

Ngón tay của gã rất nóng, dán lên hai má Triệu Tiểu Đoạt. Một lúc sau cậu mới bất giác nín thở, mặt nóng lên, mơ mơ màng màng không biết nói gì. Hàn Chương đưa tay cho cậu, nói: “Lên.”

Triệu Tiểu Đoạt do dự một lúc mới nắm tay Hàn Chương rồi gã nhanh chóng đưa người vào phòng.

Triệu Tiểu Đoạt hỏi: “Anh, làm gì đó?”

Hàn Chương nói: “Để anh dạy cậu…”

Gã dừng một lát, giọng nói khản đặc: “Làm chuyện mà bọn họ làm.”

Triệu Tiểu Đoạt trợn tròn hai mắt, nghĩ lúc trước quỳ trong cung, nghe cha nuôi mình r3n rỉ khi l@m tình cùng đế vương, nhẫn nhịn nhưng vẫn nghe ra những tiếng thở d0"c vui thích. Đảo mắt lại, cậu lại nhớ tới cảnh vừa chứng kiến, khung cảnh ngợp vàng son, ngập tràn nhục d*c, bất giác cậu nuốt nước bọt, lòng bàn tay túa mồ hôi, ngốc nghếch xoa xoa ở quần, hỏi nhỏ: “Cái này làm sao mà học được?”

Cậu ngây thơ hỏi: “Học thế nào?”

Trong lòng Hàn Chương có một chút ác ý, nhìn Triệu Tiểu Đoạt, hỏi: “Không phải Triệu Tiểu Đoạt cũng muốn sao? Không phải nhìn xung quanh, không có ai đâu, hôm nay còn bị ả đào dọa cho biến sắc, người ta cười cho.”

Triệu Tiểu Đoạt đờ người ra, “A” một tiếng, ngạc nhiên nhưng cũng có một chút rung động, miệng khô lưỡi khô, trong đầu cũng mơ mơ màng màng nhưng vẫn rất tín nhiệm mà hỏi Hàn Chương: “Vậy học thế nào?”

Hàn Chương vuốt v3 bờ môi cậu, cúi xuống hôn lên. Môi người thiếu niên lành lạnh, mềm mại, gã nói nhỏ: “Hé miệng ra.”

Đôi mắt to tròn của Triệu Tiểu Đoạt trợn lên. Hàn Chương mất kiên nhẫn, cắn môi cậu, nhắc lại: “Há miệng.”

Triệu Tiểu Đoạt hỏi: “Anh, sao anh cắn miệng tôi…”

Còn chưa dứt câu, hai người đã hôn thật nồng nhiệt. Người thiếu niên ngây ngô làm sao có thể là đối thủ của Hàn Chương. Lưỡi gã làm loạn trong miệng một vòng mới thấy là lạ, tim đập liên hồi, bắt chước mà li3m lưỡi của anh mình, miệng rên khẽ.

Đột nhiên Hàn Chương lùi lại, nắm cằm Triệu Tiểu Đoạt, nói: “Không được cắn anh.”

Môi Triệu Tiểu Đoạt hồng hồng, mặt mày đã nhuốm màu tình d*c, nhìn chằm chằm môi Hàn Chương. Cậu chỉ cảm thấy miệng của anh mình sao mà mềm quá, lưỡi li3m cũng thật thoải mái nên cậu mới li3m lại, lại còn cắn nhẹ như chó nhỏ.

Triệu Tiểu Đoạt tiếc nuối mà “À” một tiếng. Hai người cách thật gần, cậu nói nhỏ: “Anh, anh lại chọc tôi.”

Lại còn giơ tay, cách quần áo mà chọc chọc, lầu bầu: “Hình như to hơn.” Bất chợt cậu lại ngượng ngùng, ngước lên, đôi mắt sáng trong, lấp lánh: “Anh ơi, tôi muốn xem.”
Bình Luận (0)
Comment