“Anh ơi, tôi muốn xem.”
Từng câu từng chữ của người thiếu niên nóng bỏng như thể mang theo nhiệt độ môi răng. Hàn Chương không phải chưa từng trải qua chuyện phong nguyệt, ấy thế mà lại bị Triệu Tiểu Đoạt trêu chọc đến mức hơi thở trở nên thật nặng nề.
Gã hít một hơi thật sâu, buông Triệu Tiểu Đoạt ra, ngồi xuống cạnh giường, nói: “Muốn gì thì tự làm.”
Triệu Tiểu Đoạt nhìn Hàn Chương. Anh của cậu có ngoại hình đẹp, nhếch mép mà nhìn, thần thái tự phụ, ph0"ng đãng. Gã nhìn Triệu Tiểu Đoạt giật mình, cổ họng căng chặt, xoa xoa đôi má đã nóng lên của mình, rồi chớp đôi mắt, lẩm bẩm: “Tự làm thì tự làm.”
Cậu ngồi hờ lên đùi Hàn Chương, giơ tay tháo đai lưng của gã.
Cũng không hiểu sao mà tay Triệu Tiểu Đoạt bỗng nhiên run khẽ. Hàn Chương mỉm cười, đưa tay véo nhẹ vành tai cậu: “Đừng run.”
Triệu Tiểu Đoạt nói to: “Tôi không run!”
“Có gì tôi phải run chứ!”
Nói thì nói vậy chứ lúc nhìn thấy thứ kia của Hàn Chương, Triệu Tiểu Đoạt cũng vẫn ngẩn cả người ra. Nó cư0ng cứng, đỏ sậm, trông đến là dữ tợn, quy đ@u tròn đầy, thân thô dài như con trăn thịt, chẳng giống gương mặt tuấn tú kia của anh cậu chút nào.
Trong lúc Triệu Tiểu Đoạt nhìn thứ đó ngẩn cả người Hàn Chương đã không dằn nổi lòng mà hỏi nhỏ: “Xem đủ chưa?”
Triệu Tiểu Đoạt li3m đôi môi khô ráo, hỏi vẻ ngạc nhiên: “Sao nó không giống của tôi?”
Hàn Chương buồn cười, vòng tay qua eo cậu kéo lại, hôn lên môi, hỏi: “Không giống chỗ nào?”
“To hơn của tôi, với cả xấu hơn nữa.” Triệu Tiểu Đoạt nghiêm túc bình phẩm. Khi ấy cậu chưa đến mười bốn tuổi, dương v@t vẫn còn thanh tú, ngây ngô, có khi buổi sáng “dựng” lên cũng không khiến người ta sợ hãi đến vậy, không có tính xâm lược của giống đực.
Hàn Chương bật cười, cúi đầu sờ bên dưới cậu: “Ngoan, cho anh xem nào.”
“Thì, thì mất rồi.” Mặt Triệu Tiểu Đoạt đỏ hơn, chân kẹp chặt. Nhưng cậu đang ngồi trên đùi Hàn Chương, thứ kia cứ chọc vào, kẹp chân lại càng thấy bối rối hơn.
Hàn Chương thở d0"c, cầm tay cậu nắm lấy vật ấy của mình. Triệu Tiểu Đoạt mặt đỏ tía tao, hai tay vuốt v3 dương v@t t0 lớn, vừa thấy thẹn thùng lại cũng như bị mê hoặc, đuôi mắt ửng lên sắc hồng.
Hàn Chương ghé lại bên tai cậu: “Sờ ở đây sẽ sướng.”
Ngón tay Triệu Tiểu Đoạt dính đầy thể dịch tràn ra nơi dương v@t, trong đầu rối mù, Hàn Chương nói gì nghe đó, dạy gì làm đó. Làm chuyện này cậu cũng có cảm xúc, dương v@t trong lòng bàn tay như sống động lên biết bao, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta rùng mình.
Mãi đến khi quần bị Hàn Chương lột ra, để lộ bờ môn9 như hai cánh hoa cậu mới kịp nhận ra, mình là hoạn quan, không có vật kia thì chỉ đành giơ tay làm người khác sướng.
Hàn Chương là con cháu thế gia, đương nhiên chưa từng thấy bên dưới của thái giám như thế nào, gã cũng chưa từng nghĩ rằng một ngày kia mình sẽ cởi qu@n một hoạn quan để mà sờ phía dưới của hắn.
Toàn thân Triệu Tiểu Đoạt run lên, đứng bật dậy định trốn: “Anh, anh đừng sờ!”
Hàn Chương giữ đùi cậu lại. Triệu Tiểu Đoạt tập võ, cơ thể săn chắc, da thịt nơi bắp đùi trắng tinh, cảm xúc khi chạm vào rất thích. Gã vỗ vào đùi cậu, hỏi: “Sao nào, nhìn của anh rồi còn không cho có qua có lại hả?”
Triệu Tiểu Đoạt bị đánh, run lên, không vui đáp: “Anh có nói trước đâu!”
Hàn Chương lại nói: “Ngoan, anh chỉ xem thôi.”
Gã nói xong, ánh mắt cũng dời xuống. Triệu Tiểu Đoạt xấu hổ, túng quẫn đến mức đùi run rẩy, không kháng cự được, bị người ta nhìn sạch sẽ. Lông nơi đó của cậu thưa thớt, lại ăn một nhát đao, bìu và dương v@t đều bị cắt đi cả, trông vừa dị dạng lại có vẻ đáng thương.
Ánh mắt Hàn Chương tối sầm lại, đưa ngón tay lên rồi bất ngờ sờ được một đoạn thịt nhỏ xíu. Trái tim của gã đập dồn dập, miệng khô lưỡi khô không nói nên lời.
Nhưng chỉ giây lát thôi, Triệu Tiểu Đoạt đã nắm lấy tay gã.
Hàn Chương nhìn lên, ánh mắt hai người chạm nhau. Mắt Triệu Tiểu Đoạt ửng đỏ, không phải vì rơi lệ mà là vì thẹn thôi. Cậu trợn mắt, hung ác nhìn Hàn Chương như một con báo nhỏ.
Triệu Tiểu Đoạt im lặng.
Đột nhiên, Hàn Chương bật cười, ôm lấy Triệu Tiểu Đoạt, dùng dương v@t cư0ng cứng của mình cọ lên đoạn thịt ngắn kia, nói khẽ: “Nhưng mà, cậu đó, đừng cởi qu@n trước mắt người khác.”
Triệu Tiểu Đoạt không kịp đề phòng, rên lên, eo nhũn ra, cầm lấy cánh tay Hàn Chương, hỏi: “Tại sao?”
Mấy ngón tay của Hàn Chương đang nắm lấy thứ không nên tồn tại ở nửa người dưới của cậu, bụng ngón cái ma sát. Đoạn thịt ấy mềm mại, nhìn khuyết tật nhưng lại nhạy cảm vô cùng, k1ch thích khiến Triệu Tiểu Đoạt run lên bần bật.
Hàn Chương đáp: “Chắc đao phủ lúc ấy không lành nghề, không chặt tận gốc khiến vật nhỏ này tồn tại. Tiểu Đoạt, nếu bị người khác phát hiện…” Gã nhìn vào mắt Triệu Tiểu Đoạt, nhoẻn cười: “Không chừng còn phải thiến thêm một lần nữa.”
***
Mọi người ơi, mặc dù em đã spoil một lần rồi nhưng vì đây là một hố khá to đối với nhiều người nên em buộc lòng lên spoil 1 lần nữa là cp Hàn Chương x Triệu Tiểu Đoạt sẽ BE ạ. Nếu được thì mọi người dừng ở đây là đẹp nhất, chương sau tuy là H nhưng sẽ có hơi buồn rồi ạ. Xin cảm ơn mọi người chu cà mo cả nhà.