Chương 1094:
Khuôn mặt Diệp Phi vẫn vô cảm, anh có thể nhìn thấu khổ nhục kế của Lôi Thiên Tuyệt nên mở miệng nói với giọng lạnh lùng: “Đã là người của ông thì ông tự xử lý đi”
“Bây giờ là mười hai giờ rưỡi, còn vài tiếng nữa là trời sáng”
“Nể mặt hội trưởng Lôi đã uống nửa ly Whisky nên tôi sẽ kéo dài thời gian đến chín giờ sáng mai.”
“Chín giờ mười lăm phút, Hoàng Tam Trọng sẽ dẫn đệ tử Chấp Pháp Đường đến khống chế lấy đi Tập đoàn Bến Cảng.”
“Bọn họ sẽ tiến hành tra hỏi đào ba thước đất với nhóm Hàn Hiếu Trung”
“Hội trưởng Lôi, tự xử đi”
Diệp Phi võ nhẹ vai Lôi Thiên Tuyệt rồi dẫn mấy người Hoàng Tam Trọng và Vương Thi Viện rời đi.
Diệp Phi nói chuyện rất bình thản nhưng lại khiến cho lòng Mị Nương run lên bần bật.
Chấp Pháp Đường muốn xét hỏi Hàn Hiếu Trung, nhưng với tính tình và tác phong của Hàn Hiếu Trung thì nhất định sẽ bị moi ra một đống chuyện xấu và chắc chăn sẽ liên lụy đến Lôi Thiên Tuyệt.
Đến lúc đó không phải Hàn Hiếu Trung có chuyện mà Lôi Thiên Tuyệt cũng sẽ xui xẻo, nhẹ thì chức Hội trưởng khó giữ được, nặng thì vứt bỏ tính mạng.
Bây giờ Diệp Phi chỉ rõ tra hỏi Hàn Hiếu Trung, còn nói rõ chín giờ tiến vào chiếm giữ Tập đoàn Bến Cảng, đây là muốn mượn tay Lôi Thiên Tuyệt giết Hàn Hiếu Trung.
Thằng nhãi này quá thâm độc.
Mặt Lôi Thiên Tuyệt trầm như nước, không nói gì mà chỉ xoa xoa vai trái có vẻ sắp bị trật khớp của mình.
Diệp Phi trị liệu cho nhóm Hoàng Tam Trọng rồi lại điều động đệ tử từ Nam Lăng, Trung Hải và Võ Minh đến để mở rộng Chấp Pháp Đường của Hoàng Tam Trọng.
Anh dặn dò mấy câu đơn giản rồi để cho anh ta và Vương Thi Viện đi làm.
Trải qua chuyện tối nay, tập đoàn Bến Cảng sẽ không còn bất kỳ sức cản nào, Lôi Thiên Tuyệt cũng sẽ không ngáng chân.
Diệp Phi không phế Lôi Thiên Tuyệt chỉ vì một là tạm thời không nắm được Võ Minh ở Thiên Thành trong tay nên anh chỉ có thể làm suy yếu thực lực của Lôi Thiên Tuyệt từng bước một trước.
Hai là mặc dù Lôi Thiên Tuyệt là người ngang ngược thì cũng không đủ chứng cớ để cho ông ta rơi đài, những chuyện Hàn Hiếu Trung gây nên nhiều lắm cũng chỉ là ông ta dùng người sơ sót.
Cho nên Diệp Phi chỉ có thể lấy tập đoàn Bến Cảng trước.
Có một Đại bản doanh thì anh có thể điều tra vấn đề của Lôi Thiên Tuyệt dễ dàng hơn.
Diệp Phi dặn dò nhóm Hoàng Tam Trọng xong thì lái xe trở về Biệt thự Giang Cảnh nghỉ ngơi.
Sáng hôm sau Diệp Phi đi tu luyện ở bờ sông về, đang định ăn sáng cùng bố mẹ thì thấy Lưu Phú Quý chạy tới: “Anh Diệp, có một người phụ nữ lái xe tới trước cửa”
Anh ta bổ sung thêm: “Bà ta nói cô ta tên là Mị Nương, tới để xin lỗi anh.”
Diệp Phi cười nhạt: “Nhanh hơn tôi tưởng tượng.”
Thẩm Bích Cầm tò mò hỏi: “Diệp Phi, Mị Nương nào vậy?
Con đừng trêu chọc phụ nữ bên ngoài nữa, chỉ Nhược Tuyết và Hồng Nhan thôi mà mẹ và bố con cũng đã nhức đầu rồi.”
Diệp Vô Cửu cũng gật đầu theo: “Đúng đó, Diệp Phi, tham tiền là bản tính của con người, nhưng con người vẫn có đạo đức trói buộc, con đừng làm loạn”
“Bố mẹ, hai người suy nghĩ nhiều rồi Diệp Phi từ từ ăn hết bát cháo rồi nói: “Mị Nương đó chính là chứng cớ nhà họ Thẩm hãm hại mà con tìm cho hai người, bà ta còn được gọi là dì Quế”
“Dì Quế?”
Thân thể Thẩm Bích Cầm run lên khiến chiếc thìa trong tay rơi xuống đất, sau đó đứng dậy chạy ra ngoài.
Diệp Phi và Diệp Vô Cửu cũng đi theo.
Rất nhanh bọn họ gặp được Mị Nương đang quỳ thẳng lưng bên cạnh một chiếc Porsche ở trước cửa mà không dám có một chút cử động nhỏ nào.
Mị Nương hôm nay tiều tụy hơn tối hôm qua rất nhiều, hốc mắt cũng đen chứng tỏ một đêm không ngủ.
Mị Nương không biết tối hôm qua Diệp Phi đến quán bar †ìm mình làm gì, nhưng biết mình không chọc nổi Diệp Phi nên đã sớm hỏi địa chỉ chạy tới cửa nhận tội.
Nếu không bà ta lo mình sẽ không sống quá chín giờ.
Thẩm Bích Cầm hoàn toàn không nhận ra đối phương, nhìn Mị Nương thử hỏi dò: “Cô là… Quế Phân?”
Đột nhiên đầu Mị Nương trở nên trống rỗng khi nghe thấy hai chữ Quế Phân, thân thể run lên rồi vô thức ngẩng đầu thấy một khuôn mặt mà bà ta chẳng xa lạ gì.
“Bích Cầm?”