Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 1095

Chương 1095:

Bà ta bật thốt lên, vô thức tránh né ánh mắt bà rồi định đứng dậy rời đi.

“Cô thật là Quế Phân?”

Thấy phản ứng và ánh mắt quen thuộc của đối phương, Thẩm Bích Cầm kéo đối phương lại: “Quế Phân, cô thật là Quế Phân à, sao cô lại biến thành như vậy?”

Trong mắt Mị Nương thoáng qua vẻ xấu hổ, mở miệng nhưng không biết phải nói cái gì.

“Mị Nương, Thẩm Bích Cầm là mẹ tôi.”

Diệp Phi đứng ở trước mặt bà ta: “Tối hôm qua tôi cho người đến quán bar Dạ Sắc tìm bà chính vì muốn hỏi bà về chuyện tiết lộ công thức bí mật hai mươi năm trước”

“Bà đứng dậy cùng mẹ tôi vào phòng khách đi, có sao nói vậy, hãy kể rõ chuyện năm đó cho mẹ tôi nghe.”

“Mẹ tôi là người nhân hậu, chuyện đã qua hai mươi năm rồi nên cũng không còn oán hận bà nữa, bà ấy chỉ muốn biết sự thật mà thôi”

“Bà không được bịa đặt, cũng không thể giấu giếm”

Giọng nói của anh uy nghiêm không có một chút ngờ vực.

Thì ra là như vậy.

Mị Nương thở phào nhẹ nhõm trong lòng, chuyện xấu năm xưa chẳng là gì so với việc giữ được tính mạng bà ta: “Được, tôi nói, tôi nói”

“Bích Cầm, là tôi có lỗi với bà, năm đó không nên lợi dụng sự tin tưởng của bà mà trộm cắp công thức bí mật khiến cho bà bị nhà họ Thẩm đuổi ra ngoài”

“Nhưng tôi thật sự không có lòng trộm đồ của bà, tôi từng bị bà cụ ngoại sắp đặt nợ một khoản với lãi suất cao, dù cho có bán mình cũng không thể trả sạch khoản tiền kia”

“Mấy người xấu xa kia chạy đến nhà tôi ép tôi trả nợ, còn bắt em gái tôi đi”

“Tôi chỉ có thể nghe theo lời bà cụ ngoại xui khiến, lén chụp công thức bí mật từ trong tay bà để cho bà gánh tội tiết lộ rồi phải chuyển nhượng toàn bộ cổ phần dọn ra khỏi nhà họ Thẩm”

Bà ta không dám nhìn thẳng vào mắt Thẩm Bích Cầm: “Tôi thật không phải là người, tôi đã phụ sự tin tưởng của bà, nhưng tôi thật sự không còn cách nào khác”

Thẩm Bích Cầm bật dậy nói với vẻ khó tin: “Cái gì? Là bà vụ ngoại xui khiến cô?”

“Không sai.”

Mị Nương thở dài: “Lúc ấy bố mẹ bà bị tai nạn mà mất nên bà thừa kế hơn một nửa tài sản nhà họ Thẩm, điều này làm cho bà ta rất khó chịu và không yên lòng”

“Đặc biệt là lo lắng một khi bà lập gia đình thì tài sản gia đình sẽ hoàn toàn thuộc về người bên ngoài”

“Vậy là bà ta muốn cướp khỏi tay bà nhưng lại không thể làm quá lộ liễu nên chỉ có thể dùng thủ đoạn hạ lưu”

“Thật ra thì tôi hoàn toàn không mua bán công thức bí mật năm đó mà chỉ tiết lộ ra ngoài một phần mười rồi đưa lại cho bà cụ ngoại.”

“Sau đó bà ta đưa cho tôi một trăm vạn bảo tôi cút ra khỏi Thiên Thành, nhưng tôi không cam lòng rời đi vì nơi này còn có người nhà của tôi.”

“Vì vậy tôi mới đến Cảng Thành phẫu thuật thẩm mỹ rồi trở lại Thiên Thành tiếp tục làm liều”

“Những năm qua tôi vẫn luôn dùng sắc đẹp để kiếm tiền, đồng thời lại dùng tiền kiếm được tiếp tục phẫu thuật thẩm mỹ, cuối cùng trở thành dáng vẻ như hiện tại”

“Tôi trốn tránh bà cụ ngoại, bà cụ ngoại cũng không nhớ rõ nhân vật nhỏ như tôi nên những năm qua tôi sống cũng coi như là tự do”

“Nhưng có lúc nghĩ tới chuyện bà bị đuổi ra khỏi nhà thì trong lòng tôi lại áy náy…

Bà ta kể hết những gì mình biết được mà không hề giấu giếm một chút nào, cuối cùng còn tự tát mình mấy bạt tai: “Bích Cầm, tôi có lỗi với bà, rất có lỗi với bà”

Bà ta chảy nước mắt: “Bởi vì sự ích kỷ của tôi mà khiến bà chịu khổ hai mươi năm”

“Đừng như vậy…”

Thẩm Bích Cầm buồn bã nắm lấy tay Mị Nương: “Cô nói bà cụ ngoại xui khiến cô nhưng cô có chứng cớ không?”

Diệp Vô Cửu thở dài: “Cũng đã qua hai mươi năm, Quế Phân phải đi đâu để lấy chứng cớ chứ?”

“Chứng cớ, có…”

Bình Luận (0)
Comment