Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 1096

Chương 1096:

Mị Nương lấy điện thoại di động ra lướt lướt rồi bấm mở một đoạn ghi âm, cười khổ: “Hai mươi năm trước lúc tôi đi tìm bà cụ ngoại lấy tiền đã có chuẩn bị, tôi đã ghi âm lại cuộc đối thoại giữa tôi và bà ta”

“Lúc ấy tôi có hai mục đích, một là hi vọng bà cụ ngoại không đổi ý với số tiền một trăm vạn, một khi bà ta đổi ý thì tôi sẽ tung đoạn ghi âm ra để cả hai cùng chết.”

“Hai là muốn nắm lấy nhược điểm của bà cụ ngoại để ngày nào đó xài hết một trăm vạn nghèo rớt mùng tơi thì sẽ dùng đoạn ghi âm uy hiếp bà cụ ngoại cho thêm tiền”

“Nhưng hai mươi năm qua vẫn chưa từng dùng đến.”

Bà ta đưa đoạn ghi âm cho Thẩm Bích Cầm: “Đây là sự thật mà bà cần ngay lúc này, bà cầm lấy đi”

Thẩm Bích Cầm không mở đoạn ghi âm ra nghe mà ngẩn người nhìn điện thoại di động, hiển nhiên bà ấy biết rõ sự thật sẽ khiến cho bà rất khó chịu.

Bà ấy vẫn luôn cho là mình sai, là lỗi của mình, kết quả lại không nghĩ rằng là do người lớn trong nhà mà mình thân thiết nhất, kính trọng nhất sắp đặt.

Bà xoay người đi vào với vẻ ảm đạm buồn bã.

“Thật ra thì còn có một việc…”

Mị Nương do dự nhìn Diệp Phi, cuối cùng vẫn nặn ra một câu: “Rất có thể tai nạn năm đó của bố mẹ Thẩm Bích Cầm cũng là do bà cụ ngoại sắp đặt…”

Mị Nương cung cấp cho Diệp Phi một manh mối.

Năm đó khi bố mẹ Thẩm Bích Cầm bị tai nạn giao thông rồi qua đời, bà ta cùng Thẩm Bích Câm đến đồn cảnh sát nhận xác, ở đó bà ta nhìn thấy người gây ra tai nạn – Hồ Văn Trung.

Đó là một tài xế xe chở hàng loại nhỏ mới lấy bằng được không lâu, người ông ta đầy mùi rượu, tinh thần uể oải, y hệt như là lái xe lúc say rượu rồi gây ra tai nạn giao thông.

Cuối cùng, Hồ Văn Trung bị kết án bảy năm tù.

Mị Nương cho rằng nửa đời sau của Hồ Văn Trung đã không còn gì rồi nhưng thật không ngờ mấy năm trước bà ta bắt gặp Hồ Văn Trung trong quán bar Dạ Sắc.

Mặc dù đã qua hơn hai mươi năm, ông ta ngồi tù, hình thể cũng thay đổi không ít nhưng Mị Nương vẫn có thể nhận ra ông ta.

Điều làm Mị Nương không thể ngờ được là sau khi ra tù Hồ Văn Trung không chỉ không nghèo rớt mùng tơi mà còn được sống rất sung sướng, gọi đủ bạn bè đến quán bar ăn chơi, thoáng cái đã tiêu hết hơn mười vạn.

Sau khi Hồ Văn Trung uống rượu xong ông ta còn rêu rao thứ ông ta không thiếu là tiền, ông ta ngồi tù bảy năm, không chỉ được ăn ngon mặc đẹp mà còn kiếm được hai nghìn vạn.

Lúc đó ông ta vẫn đảm nhiệm chức tổ trưởng tổ xe ở tập đoàn Thẩm Thị, lương thưởng một năm sấp sỉ trăm vạn.

Mị Nương cho người đi nghe ngóng, hóa ra là bà cụ ngoại đã bảo người ta sắp xếp Hồ Văn Trung vào nhà họ Thẩm làm việc.

Khi đó Mị Nương đã nghi ngờ bố mẹ Thẩm Bích Cầm bị tai nạn giao thông là do bà cụ ngoại gây ra, khi biết ông Thẩm còn là con trai trên giấy tờ của bà cụ ngoại thì bà ta càng chắc chắn nhất định tai nạn giao thông năm đó có mờ ám.

Chỉ có điều bà ta cũng không có đủ bằng chứng nên đã không điều tra thêm, hôm nay bà ta xin lỗi Thẩm Bích Cầm, bà †a bèn nói ra điều bà ta nghỉ ngờ với Diệp Phi.

Diệp Phi nghe xong, ghi nhớ các thông tin quan trọng rồi nhờ Mị Nương điều tra lại Hồ Văn Trung một cách cẩn thận.

Điều tra rõ ràng rồi, anh sẽ không truy cứu chuyện Hoàng Tam Trọng nữa, nếu không quán bar Dạ Sắc sẽ phải đóng cửa.

Mị Nương cảm động đến rơi nước mắt rồi rời khỏi, bày tỏ nhất định sẽ điều tra ra chân tướng.

“Đinh…”

Đang lúc Diệp Phi nghĩ có nên nói cho mẹ biết chuyện này không thì bỗng chuông điện thoại vang lên.

Anh cầm tai nghe bluetooth lên nghe, rất nhanh đã truyền đến giọng nói lưỡng lự của Hàn Kiếm Phong: “Diệp Phi, tôi đã xử lý xong chuyện cổ phần công ty rồi”

“Cũng đã chọn được văn phòng, ở đối diện tập đoàn Thẩm Thị, trong tòa nhà màu vàng kim, thuê trọn một tầng ở đó gồm hai mươi phòng, có ba sảnh lớn, có thể chuyển sang bất cứ lúc nào”

Anh ta lại nói: “Chỉ có điều…”

“Người một nhà đừng có dông dài, có khó khăn gì cứ nói thẳng?”

Bình Luận (0)
Comment