Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 1104

Chương 1104:

Mọi chuyện xảy ra chỉ trong chớp mắt, đám nữ cảnh sát Lưu Hải căn bản không thấy rõ chuyện gì đã xảy ra, chỉ thấy Diệp Phi đang ôm chặt lấy eo Trần Tích Mặc trên lan can.

Trần Tích Mặc nghĩ lại còn rùng mình: “Cám ơn anh”

Một khi cái cảm giác bồng bột muốn tìm cái chết qua đi, thì người đó càng quý trọng mạng sống hết bất kỳ ai khác.

“Cố gắng sống cho tốt, đừng có suy nghĩ dại dột”

Diệp Phi đỡ Trần Tích Mặc xuống: “Tôi nói khích cho cô, chỉ vì muốn cứu sống cô thôi”

Trần Tích Mặc mạnh mẽ gật đầu, biểu thị đã biết ý tốt của Diệp Phi, sau đó quyết sống chết mà ôm chặt lấy Diệp Phi.

Bất kể có nói gì cũng không chịu buông ra.

Diệp Phi cũng không còn cách nào khác, đành ôm Trần Tích Mặc từ trên lan can bước vào thang máy, đi theo đám nữ cảnh sát Lưu Hải xuống tầng một, kẻo Trần Tích Mặc bị kích động lại muốn nhảy lầu lần nữa.

Trong khi liên hệ với người nhà của Trần Tích Mặc, cảnh sát yêu cầu Diệp Phi cùng cô ta đi đến cục cảnh sát để tiến hành lập biên bản.

“Hàn Phong, nhớ thuê cái quán lẩu lúc nãy đó”

Diệp Phi đang bận bịu đành nói to với Hàn Kiếm Phong: “Tôi phải đến cục cảnh sát một chuyến để lấy lời khai.”

Anh vẫn một mực nhớ mãi không quên cái quán lẩu này.

Nếu có thể tu sửa nơi đây thành cửa hàng trà thảo mộc, thì chắc chắn có thể gây một cú sốc lớn cho tập đoàn Thẩm Thị.

Hàn Kiếm Phong liên tục gật đầu: “Biết rồi”

Trần Tích Mặc đột nhiên lên tiếng: “Cửa hàng tôi sế cho anh thuê với giá một nhân dân tệ.”

Diệp Phi sửng sốt: “Cửa hàng này là của cô?”

“Cả một dãy cửa hàng này đều là của nhà tôi, cũng là của tôi”

Trần Tích Mặc chớp chớp mắt nói: “Nếu anh cần thì tôi sẽ cho anh thuê chỉ với một nhân dân tệ.”

“Tuy nhiên, anh phải đồng ý làm bạn trai của tôi.”

Diệp Phi muốn ném Trần Tích Mặc xuống đất, lại bị Trần Tích Mặc vòng tay qua cổ, gắt gao ôm chặt: “Anh đã vu oan tôi, thì phải chịu trách nhiệm với tôi”

Đường Nhược Tuyết đã đến từ lâu, nhìn thấy Diệp Phi và Trần Tích Mặc thân mật với nhau, nụ cười trên gương mặt xinh đẹp lập tức biến mất, xoay người rời đi.

Giữa trưa, Diệp Phi đi ra từ cục cảnh sát cùng với Trần Tích Mặc.

Diệp Phi Tích Mặc lại cho anh rời đi.

Muốn bỏ Trần Tích Mặc lại rồi rời đi nhưng Trần u chết kéo lấy Diệp Phi. Dù thế nào cũng không Biết Diệp Phi muốn mở cửa hàng trà thảo mộc sau khi đối địch với nhà họ Thẩm. Cô ta trực tiếp lôi kéo Diệp Phi trở lại quán lẩu kia, gọi điện thoại hỏi thăm Hàn Kiếm Phong.

Chưa đến một giờ sau, ba nhóm trang trí tiến vào chiếm đóng, một nhóm phụ trách bên ngoài, một nhóm phụ trách sảnh chính, một nhóm phụ trách xưởng làm việc.

Trần Tích Mặc dùng tốc độ nhanh nhất, dựa theo sự cần của Diệp Phi mà trang trí cửa hàng đó.

Tiếp đến, cô ta lại để cho công ty quảng cáo đưa tới sáu cái bảng hiệu. Phía trên đã khắc xong mấy chữ trà thảo mộc Thái Bà, rồng bay phượng múa, hao tốn không ít.

thiết Diệp Phi không muốn nợ quá nhiều ân tình, nhưng Trần Tích Mặc rất kiên trì, còn nói đó là lời cảm ơn với ơn cứu mạng của Diệp Phi đối với cô ta và mẹ mình.

Thấy Trần Tích Mặc nói ra những lời này, Diệp Phi cũng không tiện nói gì thêm, chỉ có thể tiếp nhận cửa hàng trà thảo mộc quen thuộc..

Gần một buổi chiều, cửa hàng trà thảo mộc đã có dáng vẻ cơ bản. Nhiều nhất là ba ngày sẽ có thể khai trương, vừa đuổi kịp lúc Thẩm Thị chúc mừng công ty được ba mươi năm vào cuối tuần.

Trà thảo mộc Thái Bà làm được khí thế ngất trời như thế, đương nhiên cũng đã kinh động đến đám người bà cụ ngoại và Thẩm Bảo Đông.

“Sao lại như vậy, sao lại như vậy được chứ?”

Tại phòng nghị sự của Thẩm Thị, bà cụ ngoại ngồi trên ghế bành nghe thấy tình huống này, không kìm được mà đập mạnh gậy ba-toong xuống đất: “Đồ đê tiện kia là cái thá gì chứ, có tư cách gì đòi mở cửa hàng trà thảo mộc? Có bản lĩnh gì mà dám mở cửa hàng trà thảo mộc chứ?”

“Còn diễu võ giương oai đến cổng công ty của chúng ta, đây là muốn đánh vào mặt nhà họ Thẩm chúng ta sao?”

Bình Luận (0)
Comment