Chương 1289:
“Mấy ngày nay bọn họ liên tục dùng châm cứu, dùng thuốc, chuẩn bị sau khi tình huống Thiên Tuyết tốt lên sẽ nghĩ cách rút miếng xương đó ra. Ông Dược cẩn thận quan sát nên chúng tôi cũng yên tâm, chỉ là tôi vẫn thấy cậu làm sẽ tốt hơn”
Hai ngày nay, anh ta khuyên bảo Dương Hồng Tinh nhiều lân, đáng tiếc anh cả khăng khăng cứng đầu, nhất quyết không muốn liên quan tới Diệp Phi, không cho Diệp Phi cơ hội vả mặt mình.
“Đó chính là duyên phận của tôi và bệnh nhân” Diệp Phi than khẽ: “Thế nhưng anh không cần lo lắng, nhóm lão Tôn có thể ổn định được tình trạng bệnh nhân”
“Bọn họ cứ dưỡng sức khỏe rồi lại rút xương ra cũng tốt”
“Cứ chữa cho các vết thương khác trước để sức khỏe Dương Thiên Tuyết tốt lên rồi mổ sẽ giảm được rất nhiều nguy cơ rủi ro.”
Anh an ủi Dương Kiếm Hùng: “Các anh cũng có thể nhờ Brook hỗ trợ, kinh nghiệm giải phẫu của bọn họ vẫn được đánh giá rất cao”
“Anh cả của tôi đã liên lạc Brook rời.” Dương Kiếm Hùng bực dọc nói: “Thế nhưng tên kia lại chạy tới Tây Minh, nghe nói đạt được huân chương vương thất đặc cách trao cho”
“Gần đây con người đó nổi tiếng lắm, thành tích chất chồng, có thể sẽ trở thành hội trường tiếp theo của Tổ chức Y tế thế giới đấy”
Anh ta trêu đùa một tiếng: “Cậu em Diệp Phi, cậu phải cố gắng nha, bây giờ danh tiếng của học trò cậu đều hơn xa cậu rồi”
Diệp Phi cười đáp lại: “Yên tâm, lần này có giải Hoa Đà, tôi nhất định sẽ thành công”
“Được rồi cậu em Diệp Phi, không câu giờ làm trễ thời gian cậu đi thi nữa.” Dương Kiếm Hùng nhìn xem thời gian chuẩn bị kết thúc đề tài: “Hơn nữa tôi cũng phải đi xử lý đống chuyện của nhà họ Uông.”
“Lần trước Uông Thị tung ra một loại thuốc mới nghiên cứu phát triển tên Uông Thị Bạch Dược, hiểu quả năm sau, có thể cầm máu và khép lại miệng vết thương rất nhanh”
“Chưa tới một tháng đã chiếm mất bảy mươi phần trăm thị trường”
“Tên khốn Uông Kiều Sở đíó cực kì độc ác, các sản phẩm đều không được bán với bình thường mà bán đấu giá trước cửa hiệu thuốc, giá cực kì cao”
“Kể từ đó, chẳng những Uông Kiều Sở kiếm được bộn tiền mà các đại lý cũng tranh nhau sứt đầu mẻ trán”
“Mấy ngày nay bị thương mấy chục người, sức ảnh hưởng rất lớn”
“Tôi hôm nay không đem giải quyết việc này, thì chắc ngày mai bên trên sẽ giải quyết tôi mất”
Dương Kiếm Hùng tuôn cả tràng dài sau đó cười: “Cậu em Diệp Phi, chúc cậu thuận buồm xuôi gió.”
Ngắt điện thoại xong, Diệp Phi không khởi động xe ngay mà híp mắt lại: Uông Thị Bạch Dược?
Thuốc mỡ trị thương.
Nhắc tới cái đó, trong đầu anh lại có một ý tưởng hào hứng.
Sau đó anh gửi một tin nhắn cho Tống Hồng Nhan, nhờ cô ấy tìm hiểu về Uông Thị Bạch Dược.
Diệp Phi chắc chắn Uông Kiều Sở có liên quan đến chuyện Trương Huyền, tất nhiên anh phải trả mối thù này.
Gửi tin nhắn xong anh giãm chân ga rời đi, chạy tới tòa cao ốc Đông y cách đó hơn người cây số.
Nửa giờ sau, Diệp Phi xuất hiện ở trước cửa cao ốc Đông y.
Chưa tới tám giờ rưỡi nhưng bãi đỗ xe đã chật kín, đâu đâu cũng là người mà có rất nhiều thí sinh đến dự thi.
Diệp Phi đảo mắt xem thử, phát hiện trong đó có ít nhất một ngàn người, anh thầm than thở sức ảnh hưởng của giải thưởng này lớn thật.
“Ô, đây là Diệp Phi mà đung81 không?”
Diệp Phi đi đến cửa cao ốc Đông y thì bên tao chợt có giọng nói ngạc nhiên vang lên, sau đó là một hương thơm ập tới.
Anh quay đầu nhìn qua thì thấy một cô gái xinh đẹp cười quái dị nhìn mình chằm chằm.
Đó là một cô gái đẹp với chiếc áo khoác hàng hiệu, váy ngắn xinh đẹp và mùi hương trang điểm thoang thoảng.
Diệp Phi cảm thấy cô ta có hơi quen mắt: “Cô là…”
“Sao thế, không quen biết tôi hả?” Cô gái nọ nhếch môi: “Tôi là Quách Thi Vũ”
“Quách Thi Vũ?” Diệp Phi ngẩn ra, sau đó võ đầu cười nói: “Nhớ ra rồi, hoa khôi ngành y đây mà”