Chương 1290:
Anh nhanh chóng nhớ ra cô bé này, là hoa khôi của một ngành khác trường anh, được gọi là một đóa hoa xinh đẹp.
Cô ta có gia đình khá giả, vừa mới học năm tư đã đi thực tập ở Long Đô.
Diệp Phi có mấy vụ liên quan đến cô gái này, có một lần anh đưa cơm đến cho Viên Tĩnh đang bệnh, đi lướt qua ký túc xá Quách Thi vũ thì phát hiện bạn trai cô ta đang đánh cô ta.
Quách Thi Vũ bị đánh mặt mũi bầm dập, khi đó vừa mới khai giảng sau những ngày nghỉ tốt nên ký túc xá không có bao nhiêu người, chỉ có dì trông ký túc xá nhưng bà ấy đi vệ sinh rồi.
Không ai ngăn cản bọn Quách Thi Vũ, Diệp Phi đành phải xông lên ngăn lại, kết quả đối phương lôi một cái túi chữa bệnh có con dao phẫu thuật cực kì sắc bén ra.
Diệp Phi theo bản năng muốn tránh né, lại bị Quách Thi Vũ đẩy về phía trước, cô ta trốn vào ký túc xá rồi còn đóng cửa phòng lại.
Diệp Phi nháy mắt thành bia ngắm.
Lúc ấy nếu như đối phương không bất cẩn trượt chân thì chắc bây giờ một Diệp Phi đã xanh cỏ.
Điều khiến Diệp Phi không thể tin nổi là Quách Thi Vũ không muốn nhận mình mắc nở Diệp Phi nên lan tin với mọi người xung quanh là Diệp Phi để ý cô ta nên mới chủ động làm anh hùng cứu mỹ nhân.
Điều này làm cho người ngoài thấy cô ta không hề chọc cho bạn trai cũ đâm dao mà là do Diệp Phi tranh giành cô ta với bạn trai cũ nên tính chất của vụ việc hoàn toàn thay đổi.
Điều này giúp cho Quách Thi Vũ gạt bỏ hết mọi liên quan, Diệp Phi lại biến thành người thứ ba khiến Viên Tĩnh và Diệp Phi cạch mặt nhau nửa tháng.
Từ đó Diệp Phi luôn trốn cô ta càng xa càng tốt.
Anh không ngờ rằng hai năm không gặp, bây giờ lại thấy cô †a ở đây.
Vì phép lịch sự nên Diệp Phi vươn tay ra: “Đã lâu không gặp, cô lại xinh đẹp hơn nhiều”
“Thật ra anh đã nhận ra tôi từ đầu rồi đúng không?”
Quách Thi Vũ không bắt tay Diệp Phi bắt tay mà chỉ bất đắc dĩ nhìn anh lắc đầu: “Chỉ làm bộ như vô tình gặp thôi đúng không?
“Ôi, hai năm rồi mà anh vẫn tìm được tôi, anh cần gì phải làm thế…
Cái định mệnh nhà cô!
Cái gì gì mà vô tình gặp!
Cái gì mà tìm được cô!
Đừng diễn nữa được không?
Diệp Phi nhìn Quách Thi Vũ, cảm thấy thế giới đảo điên.
Cái gì với cả cái gì thế này? Tôi đến đây thể tham gia cuộc thi thôi được chưa?
“Trước đây hồi còn học đại học bạn tôi luôn nói rằng anh say mê tôi phát điên, thậm chí còn bỏ Viên Tĩnh vì tôi” Quách Thi Vũ nhẹ nhàng quấn tóc nhìn chằm chằm Diệp Phi cười: “Lúc ấy tôi không tin lắm, đúng là tôi xinh đẹp hơn Viên Tĩnh một chút, giỏi hơn Viên Tính một chút nhưng chắc anh sẽ không điên cuồng vì tôi như thế!”
“Không ngờ là khi tôi rời khỏi Trung Hải hai năm, rồi anh vẫn có thể tìm tới nơi này, xem ra anh đã theo dõi hành tung của tôi lâu rồi. Diệp Phi, tôi phải nói gì với anh bây giờ”
Trong sự ngạc nhiên của mọi người, Quách Thi Vũ tiếp tục tỏ ra thượng đẳng: “Diệp Phi, tôi nói lại lần nữa và cũng là lần cuối, chúng ta không thể đến với nhau được đâu”
“Năm đó anh làm anh hùng cứu mỹ nhân khiến tôi rất biết ơn anh, nhưng tình yêu chính là tình yêu không thể để những thứ khác xen vào.”
Cô ta nhún nhún vai mở miệng: “Anh từ bỏ hy vọng đi, đừng lãng phí thời gian với tôi nữa”
Mấy người kia càng than thở Quách Thi Vũ xinh đẹp đến mức nào thì lại càng khinh thường Diệp Phi chẳng có gì nổi bật.
Một kẻ quê mùa nghèo rớt mồng tơi như thế mà cũng dám theo đuổi Quách Thi Vũ?
Quách Thi Vũ nhấc giày cao gót đi tới, chớp mắt nói: “Diệp Phi, chúng ta chỉ làm bạn với nhau thôi được không?”
“Quách Thi Vũ, cơ suy nghĩ nhiều quá” Diệp Phi lấy giấy thi ra quơ quơ: “Tôi tới tham gia thi giải Hoa Đà, chẳng liên quan mòe gì tới cô cả”
“Tôi hoàn toàn không biết cô lại xuất hiện ở chỗ này”
Anh chỉ tay về phía hành lang: “Và tôi cũng nói lại một lần nữa là tôi chẳng có tí cảm xúc gì với cô cả, đó giờ tôi cũng không hề thích cô”
Thấy giấy thi của anh, Quách Thi Vũ nghệt mặt ra, đường như không ngờ rằng Diệp Phi tới dự thì.