Chương 1504:
Trịnh Tư Nguyệt ở phía sau đẩy xe lăn cho anh ta.
“Anh Khôn khách sáo rồi”
Diệp Phi cười xua xua tay: “Anh có thể đến đây chính là vinh hạnh của tôi, sao tôi có thể không chào đón anh được chứ?”
“Hơn nữa, tôi còn phải cảm ơn anh đã giúp đỡ về chuyện của công ty bất động sản Phùng Thị”
Mặc dù anh không rõ Trịnh Càn Khôn đã lôi kéo như thế nào, nhưng anh ta thẳng thản vô tư đến đây ăn cơm cùng thì đương nhiên Diệp Phi phải chiêu đãi nhiệt tình.
“Chuyện nhỏ thôi, không cần để ở trong lòng đâu”
Trịnh Càn Khôn xua xua tay: “Hơn nữa là anh đã chữa trị vết thương của tôi, nếu như cảm ơn thì tôi cũng nên nói cảm ơn anh.”
Diệp Phi cười và không nói gì nữa, sau đó anh giúp Trịnh Càn Khôn đi vào trong sân.
Tôn Bất Phi và mọi người vội vàng đứng dậy nghênh đón Trịnh Càn Khôn và Trịnh Tư Nguyệt Trịnh Càn Khôn cũng không kiêu ngạo mà chào hỏi mọi người cùng với Tống Hồng Nhan, dường như tất cả mọi người đều đã quên những xung đột của nhà họ Trịnh và nhà họ Tống.
Đường Phong Hoa nhìn thấy có khách đến thì nhanh nhẹn đốt một bếp than lên, sau đó lại bảo người đem một con dê nướng qua đây.
Có rất nhiều người nên không ngồi thành một vòng tròn được.
“Kít..” Trịnh Càn Khôn vừa mới ngồi xuống chưa được bao lâu, bên ngoài cửa lại vang lên tiếng nổ của xe làm cho Diệp Phi hơi ngẩn ra, sao vẫn còn có người đến vậy?
Rất nhanh sau đó, Dương Hồng Tỉnh và thư ký của anh ta đã xuất hiện trước cửa bệnh viện.
Trong tay của anh ta còn xách theo một túi hoa quả.
Phi hơi ngẩn ra, sau đó chạy ra tiếp đón: “Chào buổi t anh có thời gian rảnh rỗi mà đến đây vậy?”
anh Tinh. Sao “Tôi đến đây là có hai việc”
Dương Hồng Tỉnh nói một tin tốt với Diệp Phi: “Tin đầu tiên là muốn thông báo với anh một tiếng là anh đã vượt qua đấu Hoa Đà Bôi cấp tỉnh rồi, ngày mùng tám tháng sau sẽ đại diện cho Long Đô tham gia trận đấu khu vực miền Bắc”
Anh ta nhìn Diệp Phi, dặn dò: “Mười sáu đấu với tám, anh phải cẩn thận.
Những người mà anh phải đối mặt đều là những cao thủ trên khắp mọi nơi”
Nghe thấy những lời này, Tôn Bất Phi và Hoa Yên Vũ đều hoan hô reo hò.
Vượt qua được trận đấu cấp tỉnh chính là tiền gần hơn một bước với cúp vô.
định Hoa Đà Bôi.
Diệp Chấn Đông cũng mỉm cười, gương mặt toát lên sự vui mừng. Sau đó anh ta lại cúi đầu xuống nướng dê.
“Chuyện thứ hai chính là tôi lại nói lời cảm ơn và xin lỗi lần nữa với anh”
Dương Hồng Tỉnh gỡ bỏ dáng ngông nghênh của mình xuống nên nhìn anh ta giản dị dễ gần hơn rất nhiều: “Bệnh tình của Thiên Tuyết đã ổn định rồi, không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa”
“Tôi xin lỗi anh vì trước kia cứ ngoan cố và coi mình là nhất, hơn nữa cũng cảm ơn anh không so đo hiềm khích trước kia của chúng ta để cứu Thiên Tuyết”
Anh ta lôi ra một tờ chỉ phiếu rồi đưa cho Diệp Phi: “Đây là hơn ba mươi lăm tỷ tiền chuẩn khám bệnh, mặc dù không nhiều lắm nhưng là tấm lòng thành ý của tôi. Tôi mong anh nhận số tiền này”
“Được, tôi nhận tờ chỉ phiếu này”
Diệp Chi gật đầu một cách nghiêm túc: “Xin lỗi thì thôi bỏ đi, mọi thứ đã qua hết rồi, không cần nói nữa”
Anh nhận tờ chỉ phiếu rất sòng phẳng. Anh biết tính cách của Dương Hồng Tinh là người không thích nợ nần tình cảm, bởi vì anh ta sợ mắc nợ quá nhiều thì sau này sẽ đi ngược lại với nguyên tắc trả nợ.
Cho nên Diệp Phi mới nhận số tiền này để Dương Hồng Tỉnh không bị gánh nặng trong lòng.