Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 1505

Chương 1505:

Nhìn thấy hành động của Diệp Phi, Dương Hồng Tinh khẽ gật đầu. Kỹ thuật chữa bệnh của Diệp Phi xuất sắc hơn người, hiểu được tiến lùi, lại còn biết đoán tâm tư của người khác, anh đúng là một nhân tài “Được rồi, vậy cứ như vậy trước đi. Đợi đến khi Thiên Tuyết khỏe rồi thì tôi sẽ đưa cô ấy đến cảm ơn anh”

Dương Hồng Tinh nắm lấy tay Diệp Phi, chuẩn bị quay người rời khỏi Kim Chỉ Lâm.

“Anh Tinh, anh đến thì cũng đã đến rồi. Vừa hay đến giờ cơm, không vội thì ở lại ăn đi”

Đúng lúc này Tống Hồng Nhan ở phía xa đi đến, gương mặt ngập tràn nụ cười chặn đường đi của Dương Hồng Tinh: “Hôm nay có rất nhiều niềm vui đến, Kim Chỉ Lâm đang nướng dê. Anh Khôn cũng đang ở đây, anh cũng cùng ăn đi”

“Càng đông người càng vui”

“Hơn nữa Anh Khôn mang đến bình rượu ngon, cùng ăn uống với nhau đi”

“Hơn nữa, anh cũng sắp đến giờ cơm rồi. Anh đi như vậy nhà họ Diệp chúng tôi chẳng phải sẽ bị người ta nói không hiểu chuyện sao?”

“Làm không được người khác còn sẽ trách móc Diệp Phi vẫn còn ý kiến với anh Tinh, nếu không sao không giữ anh Tinh lại cùng ăn một bữa cơm?”

Tống Hồng Nhan không chỉ nói rất chân thành mà còn vô cùng cẩn thận khiến cho người ta khó có thế từ chối.

Diệp Phí sững sờ một chút, sau đó khẽ gật đầu.

Mặc dù quan hệ của hai người khá hòa hoãn, nhưng bởi vì xảy ra quá nhiều xung đột nên ít nhiều sẽ thấy hơi lúng túng, cho nên Tống Hồng Nhan hy vọng nhân cơ hội này để giúp cho hai người hòa thuận hơn.

Diệp Phi thốt lên một tiếng, việc đối nhân xử thế của người phụ nữ này đúng là suy nghĩ châu toàn hơn mình.

Trịnh Càn Khôn cũng quay xe lăn, thò đầu ra hét lên: “Ông Tinh à, đến đây.

đi, đến đây đi. Dê nướng này ngon lắm, ngon hơn nhiều so với cơm hộp của anh”

“Yên tâm đi, nhiều người ăn cơm như vậy sẽ không phá hủy mỹ danh thanh bạch của anh đâu”

Anh ta còn nghiêng đầu với Trịnh Tuấn Khanh: “Mau để một chỗ cho anh Tinh”

Trịnh Tuấn Khanh vội vàng đứng dậy đi đến để một chỗ cho Dương Hồng Tinh đi vào trong sân.

Dương Hồng Tinh hơi do dự, nếu như trước kia thì anh ta chắc.

chắn sẽ không tham gia vào buổi tiệc như thế này. Một là vì anh ta lo lắng sẽ bị ảnh hưởng, hai là cảm thấy quá ồn ào.

Nhưng vừa nấy Diệp Phi đã vui vẻ nhận lấy chỉ phiếu, hơn nữa nơi này còn có những người bạn cũ như Trịnh Càn Khôn nên từ chối cũng không hợp lắm.

Hơn nữa Tống Hồng Nhan nói như vậy thật sự cũng rất tác động, mình cứ đi như vậy sẽ khiến cho người ta cảm thấy Diệp Phi không hiểu chuyện.

“Được rồi, tối nay tôi sẽ ăn chực một bữa. Ha ha”

Dương Hồng Tỉnh đưa ra quyết định rồi bật cười: “Nhưng tôi không uống rượu được, tối nay tôi còn phải vào bệnh viện thăm Thiên Tuyết”

“Không sao, có thể uống một chút rượu trái cây sẽ không say đâu”

Tống Hồng Nhan cười rồi trả lời: “Tôi bảo Diệp Phi gọi giám đốc Hùng cũng đến đây, đến Long Đô lâu như vậy rồi mà vẫn chưa tụ tập với nhau lần nào”

“Không cần gọi anh ấy đến đâu”

Dương Hồng Tinh xua tay mở miệng nói: “Anh ấy bị tổng giám đốc gọi đi họp rồi, có lẽ phải họp cả buổi tối, điện thoại cũng tắt rồi. Lân sau chúng ta tụ tập với anh ấy Diệp Phí gọi điện thoại, quả nhiên máy đã tắt rồi. Anh chỉ có thế lắc đầu, thầm nói tối nay Dương Kiếm Hùng không có phúc ăn.

“Đợi Diệp Phi được hạng nhất trong trận đấu khu vực miền Bắc, đến lúc ấy tôi lại tổ chức một buổi rồi tụ tập với mọi người lần nữa”

Tống Hồng Nhan tranh thủ cười nói: “Anh Tinh, đến lúc ấy anh và anh Khôn phải nể mặt đấy nhé”

Bình Luận (0)
Comment