Chương 1978:
“Cậu Miêu, Diệp Phi và Đường Nhược Tuyết chạy trời không khỏi nắng, hôm.
nay không giết thì ngày mai giết”
Hắc La Sát giơ tay lên đè bả vai Miêu Kinh Vân, muốn áp chế cảm xúc uất hận của anh ta lại: “Cho dù bọn chúng có rời khỏi Cảng Thành thì chúng ta cũng có thể tìm thấy bọn chúng ở Long Đô, không cần phải lo bọn chúng sẽ chạy trốn “Việc cấp bách trước mắt là nhanh chóng cứu Truy Phong ra”
“Hôm nay cậu ấy đã bị xét xử, theo trình tự thì sáng mai sẽ đưa tới nhà tù Tịch Dương!”
“Những người bị giam giữ ở đó đều là những người phạm tội nghiêm trọng phải ngồi tù mấy chục năm, kiếp này không có cơ hội ra”
“Không những môi trường xấu khiến Truy Phong khó mà chịu đựng, mà còn cắt đứt hết mọi cách cứu viện của chúng ta”
“Bởi vì chưa từng có phạm nhân nào trốn ra được khỏi nhà tù Tịch Dương hoặc là có người xông vào cứu phạm nhân ra “Canh giữ dày đặc, tầng tầng lớp lớp cơ quan, Miêu Truy Phong mà đi vào là sẽ tách biệt hẳn với mấy người đấy”
Hắc La Sát được nhân tài Uông và Kim Văn phái đến bên cạnh Miêu Kinh ‘Vân, còn cho cô ta quản lý đội súng ngắn Kim thị là để giữ vững lý trí của Miêu Kinh Vân.
Miêu Kinh Vân từ nhỏ đã quen dùng vũ lực, quen dùng bạo lực đè ép tất thảy, một khi đã bị k1ch thích thì sẽ liều lĩnh trả thù.
Kể từ đó sẽ dễ dàng rơi vào cạm bảy của Diệp Phi.
Cho nên mặc dù sợ Miêu Kinh Vân nổi giận, nhưng Hắc La Sát vẫn đi tới nhắc nhở anh ta ưu tiên việc cứu Miêu Truy Phong ra trước.
Miêu Kinh Vân thốt ra một câu: “Tôi sẽ không để cho em trai tôi phải ngồi tù đâu.
Đừng nói là tình cảm của anh em bọn họ rất sâu nặng, cho dù tình cảm có không tốt mà anh ta đã hao phí nhiều tinh lực và nhân lực như thế mà em trai vẫn phải ngồi tù thì anh ta cũng không thể tha thứ cho mình được.
Anh ta càng không thể đối mặt với cha và mẹ.
“Cậu Miêu không muốn em trai ngôi tù thì chỉ có cơ hội là ngày mai cướp tù giữa đường thô Hắc La Sát thở dài: “Tốt nhất là cậu Miêu nhanh chóng sắp xếp người đi”
“Việc này giao cho cô!”
Miêu Kinh Vân chợt đứng thẳng người lên, gắt gao nhìn chãm chảm Hắc La Sát: “Lần đối phó với Diệp Phi này tôi đã hao binh tổn tướng, ngay cả Miêu Gia Ý cũng mắc vào.”
“Mà ngày mai cảnh sát áp giải, bọn họ có súng, có áo chống đạn, đao kiếm của Miêu thị khó đối phó nổi”
“Kim thị mấy người từng có kinh nghiệm chinh chiến, kỹ thuật bản súng như thần, còn biết rất rõ các động tác an ninh, để các người cứu em trai tôi ra đi”
“Hắc La Sát, ngày mai đưa em trai tôi trở về an toàn, có làm được không?”
Anh ta vứt bỏ sự phần nộ và bị thương, ánh mắt trở nên sắc bén: “Có làm được không?”
Hắc La Sát cảm nhận được sát khí của anh ta, biết rõ chắc chắn đội quân tinh nhuệ của Kim thị sẽ phải làm vài chuyện, nếu không Miêu Kinh Vân sẽ cảm.
thấy cô ta đang ngư ông đắc lợi Cô ta cúi đầu đáp: “Cậu Miêu yên tâm, tôi nhất định sẽ đưa Miêu Truy Phong về”
‘Sau khi nói xong cô ta bèn lui về, quay người đi vào đại sảnh, sau đó đi qua một cái hành lang và đi vào một nhà kho ở sân sau.
Cửa phòng mở rộng, trong phòng không hề có một tiếng động, nhưng lại có một người đàn ông chất phác ngồi trong bóng tối chỗ khúc ngoặt.
Người đó không cao, dáng người gầy gò, toàn thân khiến cho người ta có cảm giác là anh ta làm nghề nông.
Hai mắt anh ta khép hờ giống như vẫn chưa tỉnh ngủ, sét có đánh xuống cũng không có phản ứng.
Bình thường, thực sự quá bình thường, trông rất dễ bắt nạt.